“Chẳng ra sao cả.” Giản Hủy nói với cô.
Cô ấy nhìn Tang Ninh: “Cậu thật sự thích Tô Dương đến vậy sao?”
Cô ấy thật sự không hiểu rốt cuộc Tô Dương tốt ở chỗ nào.
Anh ta có dáng vẻ không tệ nhưng trong giới giải trí mặc dù không có nhiều người đẹp trai hơn Tô Dương nhưng cũng thật sự không ít.
Tang Ninh nghe vậy liền nhận ra Giản Hủy căn bản không tin chuyện cô không thích Tô Dương mà cô vừa nói.
Nghĩ đến đây, cô cũng không giải thích gì nhiều.
Bây giờ có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cô muốn dùng hành động thực tế để chứng minh cô thật sự không có ý gì với tên Tô Dương này.
“Sau này cậu sẽ có câu trả lời về vấn đề này.” Tang Ninh chỉ vào hợp đồng trong tay cô ấy: “Nhưng tớ không ký hợp đồng này nữa.”
Giản Hủy hỏi với ánh mắt lấp lánh: “Thật sao?”
Tang Ninh: “Ừ.”
Giản Hủy gật đầu thở phào nhẹ nhõm: “Tớ đã nói chắc chắn cậu chỉ nhất thời hứng thú mà thôi chứ sao nổi tiếng có gì tốt chứ. Mặc dù thu nhập không tệ nhưng mệt muốn chết, còn bị cư dân mạng mắng, dù sao tớ cũng không hy vọng cậu trở thành ngôi sao.”
Thu nhập của một nghệ sĩ nổi tiếng thực sự là một con số đáng kể đối với hầu hết mọi người.
Nhưng đối với Tang Ninh mà nói lại giống như hạt cát trong sa mạc.
Nhà họ Tang không thiếu thứ này, Tang Ninh lại càng chướng mắt.
Tang Ninh nghe Giản Hủy nói như vậy thì ngẩn người nói: “Vậy nếu như tớ thích thì sao?”
“Hả?” Giản Hủy vô cùng ngạc nhiên: “Cậu thích trở thành người nổi tiếng sao?”
Tại sao cô ấy lại không biết điều đó.
Tang Ninh im lặng một lúc sau đó thành thật nói: “Tớ muốn đi đóng phim.”
Cô nhớ Tang Ninh ở trong tiểu thuyết vì muốn ở gần Tô Dương đã vào giới giải trí làm một ngôi sao nhỏ, còn diễn một vài vai không quan trọng cho lắm.
Những vai diễn này nhìn có vẻ như nhỏ nhưng lại rất quan trọng ở trong lòng Tang Ninh.
Khi cô diễn xuất chưa từng nghĩ rằng sẽ có người thích.
Bởi vì cô đều diễn với tính cách thật cho nên khi phát sóng, cô bất ngờ thu hoạch được một lượng fan nhỏ. Họ sẽ khen ngợi cô, gửi tin nhắn riêng cho cô nói rằng họ thích cô và muốn xem cô đóng nhiều vai hơn.
Những người hâm mộ này lần đầu tiên làm cho cô cảm thấy mình rất có giá trị và rất giỏi.
Cho dù sau đó lộ ra chuyện cô bụng dạ khó lường, đem theo tiền vốn tiến vào đoàn phim và những thứ khác làm cho cô bị tất cả cư dân mạng chửi bới, cũng sẽ có một hai fan nhỏ đứng ra nói chuyện giúp cô.
Họ tin rằng Tang Ninh mà mình biết và từng tiếp xúc sẽ không làm những chuyện đó.
Mặc dù họ nhanh chóng bị mắng đến nỗi phải xóa bài, nhưng nguyên chủ đã nhìn thấy và cũng từng cảm thấy ấm áp bởi những lời này.
Nếu như không phải bị Tô Dương phản bội, Tang Ninh đoán nguyên chủ hẳn là sẽ tiếp tục diễn xuất.
Nếu như cô đã tiếp nhận tất cả mọi thứ từ nguyên chủ, vậy thì cô phải đòi lại công lý cho nguyên chủ và làm những chuyện mà cô ấy muốn làm.
Tất nhiên bản thân cô cũng có hứng thú với diễn xuất.
Có điều không biết cô có năng khiếu này hay không.
Giản Hủy ngạc nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tang Ninh, cô ấy lại rút bốn chữ ‘Đừng nghĩ không thoáng’ đã đến miệng về.
“Nếu như cậu muốn vậy thì hãy thử xem, dù sao thì bác Tang và tớ đều sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.”
Tang Ninh cảm thấy yên tâm khi có những lời này của Giản Hủy.
Cô cong môi nở nụ cười: “Ừ, nhưng trước khi đi đóng phim tớ phải làm chuyện khác đã.”
Giản Hủy: “Chuyện khác gì vậy?”
Tang Ninh liếc nhìn cô ấy rồi tỏ vẻ bí ẩn nói: “Hai ngày nữa cậu sẽ biết.”
-
Tang Ninh mất một ngày để tóm lược tất cả người thân và bạn bè của nguyên chủ ở trong đầu.
Tương tự như vậy, cô cũng tìm hiểu sơ lược về tình hình hiện tại của thế giới này.
Không khác nhiều so với thế giới trước đây của cô.
Sau khi hiểu rõ, Tang Ninh tìm một luật sư mà bố cô đã giới thiệu trước đó trong điện thoại di động của nguyên chủ.
Sau khi liên lạc với đối phương và bày tỏ ý nghĩ muốn mua lại công ty quản lý Tô Dương, trước khi đợi họ đưa ra kết quả đánh giá, Tang Ninh thu dọn hành lý chuẩn bị đi Vũ Thành với Tô Dương.
Những gì mà Tô Dương đã làm với nguyên chủ, cô sẽ trả lại cho anh ta gấp bội.
Cùng lúc đó Tô Dương đang lo lắng đi tới đi lui ở trong phòng khách.
Anh ta đi tới đi lui làm cho người quản lý và trợ lý cũng cảm thấy trong lòng rối tung.
“Anh Dương hay là anh nghỉ ngơi đi ạ?” Trợ lý gọi anh ta: “Cô Tang đã mua vé máy bay rồi, theo em thấy thì cô ấy đã quyết tâm muốn đi Vũ Thành với anh rồi.”
Tô Dương mím chặt môi nhìn về phía người quản lý: “Anh có thể nghĩ ra cách gì để ngăn không cho cô ta đi theo không?”
Người quản lý ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi thấy điệu bộ này của cô ấy chính là muốn đi chơi với cậu.”
Tô Dương nhếch môi: “Cô chủ này đúng là là nghĩ gì làm đó, nếu như hai chúng tôi bị chụp được thì tất cả những gì mà tôi đang có đều sẽ bị phá hủy.”
Tô Dương biết rất rõ mình là thần tượng do fans bình chọn ra, nhóm cũng đã tan rã mà công ty quản lý cũng không giúp đỡ. Nếu như anh ta bị chụp ảnh có quan hệ mập mờ với phụ nữ vào thời điểm này, vậy thì anh ta cũng đừng mong trở nên nổi tiếng.
Người quản lý biết tại sao anh ta tức giận nhưng không thể làm gì được.
Bây giờ họ hoàn toàn phụ thuộc vào Tang Ninh.
“Cậu bình tĩnh lại đi đã.” Anh ta đứng dậy vỗ vai Tô Dương an ủi: “Tôi cảm thấy Tang Ninh là người có chừng mực, cô ấy thích cậu như vậy nên cho dù có đi Vũ Thành cùng với chúng ta, chắc hẳn cô ấy sẽ không làm chuyện gì xấu.”
Người quản lý nói ra tính toán cho tình huống xấu nhất: “Nếu như cô ấy thật sự bị chụp lại thì cứ nói rằng cô ấy là em họ của trợ lý là được.”
Tô Dương nhìn về phía người quản lý, vẫn không yên tâm cho lắm.
Anh ta đang định lên tiếng thì người quản lý nhắc nhở anh ta: “Cậu vẫn chưa ký hợp đồng đại ngôn.”
Tô Dương khựng lại, không cam lòng mà thỏa hiệp: “Tôi biết rồi.”
Bây giờ đại ngôn là thứ quan trong nhất đối với anh ta. Còn Tang Ninh thì anh ta sẽ nhẫn nhịn thêm một chút vậy.
-
Mười giờ tối, Tang Ninh đến sân bay bất ngờ nhướng mày.
Theo lý mà nói lúc này sân bay phải vắng vẻ mới đúng, nhưng đêm nay còn sôi động hơn nhiều so với dự kiến.
Tang Ninh nhìn một đám người ở cổng sân bay, cô đang muốn nói chuyện thì trợ lý của Tô Dương ở bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Tại sao lại có nhiều fans như vậy chứ? Họ biết đêm nay anh Dương sẽ bay đến Vũ Thành sao?”
Tô Dương nghe thấy vậy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cũng nhìn sang phía bên kia, sắc mặt hòa hoãn hơn: “Chúng ta đi qua đó chào hỏi một tiếng.”
Anh ta dứt lời rồi nhìn về phía Tang Ninh: “Ninh Ninh, đêm nay có nhiều fans, em có muốn qua kiểm tra an ninh muộn chút không?”
Tô Dương dường như lo lắng Tang Ninh không đồng ý nên vội vàng giải thích: “Anh sợ họ chen lấn về phía em.”
Tang Ninh nghe nói như vậy thì vẻ mặt trông vui vẻ hơn, đôi mắt vừa tròn vừa to đặc biệt chói mắt trong bóng đêm.
“Được thôi.” Cô sảng khoái đồng ý: “Em đợi anh chào hỏi fans xong rồi đi vào sẽ đi tìm anh.”
Tô Dương thấy cô nghe lời như vậy, trên mặt lộ ra vẻ tự hào: “Vậy bọn anh đi qua bên kia trước, anh sợ fans sốt ruột vì chờ đợi.”
Tang Ninh cười dịu dàng, đang muốn nói được thì nhóm fans tụ tập cùng một chỗ cách đó không xa bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai có thể làm thủng màng nhĩ người ta.
Ngay sau đó họ hét lên một cái tên.
“A a, Bùi Tây Lâm!”
“Anh Lâm đến rồi!!”
“A a a a a a a a!!”
Khi nghe thấy cái tên này, Tô Dương đang đi về phía trước hai bước bỗng dừng bước chân, kinh ngạc ngẩng đầu.
Bùi Tây Lâm ư?
Nhóm fans ở cách đó không xa là của Bùi Tây Lâm sao? Bọn họ đang chờ Bùi Tây Lâm sao?
Đó không phải là người hâm mộ của mình sao? Anh ta không có người hâm mộ tiễn lên máy bay sao?
Tang Ninh nghe thấy ba chữ “Bùi Tây Lâm” thì lập tức nhìn Tô Dương trước.
Khi nhìn thấy vẻ mặt tái mét của anh, ta cô không kìm nén được nhếch khóe môi, nói với vẻ mặt khϊếp sợ: “Cái gì?”
Cô trợn to hai mắt: “Sao Bùi Tây Lâm cũng đến sân bay vào lúc này, anh ấy muốn đi đâu sao?”
Tang Ninh có ấn tượng với cái tên Bùi Tây Lâm này.
Trong tiểu thuyết không có nhiều miêu tả về người này nhưng Tang Ninh biết Tô Dương rất ghét người này.
Không ai phản ứng với những lời mà Tang Ninh nói.
Cô cũng không thèm để ý mà giả vờ ngốc nghếch lẩm bẩm: “Thì ra nhóm fans đó là của anh ấy.”
“......”
Sau khi im lặng vài giây, trợ lý cũng nhận thấy bầu không khí không ổn nên xấu hổ cười: “Hình như vậy, xem ra công tác bảo mật của đội ngũ nhân viên của chúng ta không tệ cho lắm.”
Cậu ta nói xong cũng tự cảm thấy không được tự nhiên chỉ có thể che miệng khẽ ho khan: “Anh Dương, chúng ta đi vào bằng cửa khác nhé?”
Tô Dương không trả lời.
Trợ lý nhìn về phía Tang Ninh.
Tang Ninh nén cười hiểu ngầm trong lòng: “Tô Dương chúng ta đi vào đi.”
Cô an ủi anh ta: “Anh đừng đau lòng, sau này anh chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn Bùi Tây Lâm.”
Thứ khác thì Tang Ninh không biết nhưng lại rất thành thạo nói lời viễn vông.
Tô Dương nghe thấy vậy cũng nhận r mình không thể để lộ hết tất cả cảm xúc ở trước mặt Tang Ninh, anh ta kìm nén lửa giận đang dâng lên ở trong lòng, nói với giọng điệu trầm thấp: “Đi thôi.”
Sau khi đi vào sân bay, Tang Ninh và Tô Dương lần lượt làm thủ tục ký gửi hành lý, qua kiểm tra an ninh rồi đến phòng chờ.
Vừa ngồi xuống, Tang Ninh mới biết từ chỗ trợ lý Tô Dương rằng Bùi Tây Lâm cùng chuyến bay với họ, anh cũng bay tới Vũ Thành.
Tang Ninh quay đầu nhìn sang chỗ khác, trộm cười khi nhìn vẻ mặt khó chịu của Tô Dương.
Bỗng dưng, cô nghe thấy phát ra tiếng kinh hô yếu ớt phát ra từ trong phòng nghỉ không có nhiều người.
Đó là do Bùi Tây Lâm gây ra.
Anh và đội ngũ nhân viên của anh đến đây.
Tang Ninh cũng vô thức nhìn về phía anh.
Cả người Bùi Tây Lâm mặc đồ đen, trông vừa đơn giản lại lạnh lùng.
Tang Ninh ngẩng đầu bắt gặp khuôn mặt sắc bén của anh.
Người đàn ông này thật lạnh lùng.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tang Ninh khi nhìn thấy anh.
Ý nghĩ thứ hai là tại sao nguyên chủ lại thích Tô Dương chứ không phải là Bùi Tây Lâm.
Rõ ràng Bùi Tây Lâm còn đẹp trai hơn cả Tô Dương mà?
Tang Ninh nhìn Bùi Tây Lâm ngồi xuống cách đó không xa, âm thầm đặt hai người cùng một chỗ để so sánh.
Cho dù là khí thế hay là khí chất và ngoại hình, Bùi Tây Lâm đều áp đảo Tô Dương.
Dường như anh có loại khí chất quý tộc bẩm sinh.
Khi nhận thấy được ánh mắt của cô, Bùi Tây Lâm nhướng mi liếc nhìn cô.
Anh nhìn Tang Ninh với ánh mắt rất thờ ơ, dù cách xa nhưng cũng khiến người khác có thể cảm nhận được sự thờ ơ của anh.
Tang Ninh hơi khựng lại, sau đó nhìn sang chỗ khác với vẻ mặt không cảm xúc.
Tô Dương ở cách đó không xa đột nhiên đứng dậy.
Tang Ninh ngạc nhiên, cô nghe thấy Tô Dương nói với trợ lý rằng anh ta đi vệ sinh.
Sau khi người đi chưa được một phút thì Tang Ninh nhận được tin nhắn từ Tô Dương.
Tô Dương: “Ra ngoài.”
Tên đàn ông này đúng là không lịch sự chút nào.
Tang Ninh cất điện thoại di động, lấy mỹ phẩm ra trang điểm đơn giản rồi mới trả lời: “Anh đang ở đâu vậy?”
Tô Dương: “Tiệm cà phê.”
Tang Ninh: “Được. Em đến ngay.”
-
Buổi tối tiệm cà phê rất ít người, hơn nữa cũng chỉ có ba người bồi bàn.
Tang Ninh đi tới bên cạnh Tô Dương quan tâm hỏi: “Tô Dương, giờ này mà anh còn uống cà phê thì buổi tối sẽ không ngủ được đâu.”
Tô Dương nhìn cô: “Lo lắng cho anh sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tang Ninh nhìn chằm chằm vào anh ta: “Em không lo lắng cho anh thì lo lắng cho ai chứ?”
Tô Dương nhếch môi, khó chịu nói: “Uống hay không uống cũng không ngủ được.”
Tang Ninh mơ hồ có thể đoán được anh ta muốn nói cái gì.
Cô giả ngu: “Sao lại không ngủ được? Anh gặp phải chuyện buồn phiền gì sao?”
Tô Dương nhận cà phê nhân viên phục vụ đưa tới nhấp một ngụm, sau đó nói với giọng điệu khản đặc: “Ninh Ninh.”
Tang Ninh: “Sao vậy?”
Tô Dương hỏi cô: “Em nói xem vì sao lại có người tốt số như vậy chứ?”
Tang Ninh chậm rãi chớp mắt: “Hả?”
Tô Dương cố nén âm thanh, giọng điệu nghe có vẻ rất uất ức: “Cứ lấy Bùi Tây Lâm làm ví dụ, rõ ràng cũng không xuất thân từ trường lớp giống như anh, nhưng anh ta lại có thể được đạo diễn nổi tiếng lựa chọn, trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.”
Anh ta nói xong, không đợi Tang Ninh lên tiếng đột nhiên thì nắm tay Tang Ninh, nói với vẻ mặt thâm tình: “Ninh Ninh, em sẽ luôn giúp đỡ anh đúng không?”
“......”
“?”
Tang Ninh sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại muốn tránh bàn tay của anh ta nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Nguyên chủ thích Tô Dương như vậy, cô không thể biểu hiện ra mình chán ghét hành vi của anh ta một cách quá rõ ràng.
Tang Ninh khó khăn nở nụ cười, nói với giọng điệu dịu dàng: “Dĩ nhiên rồi, đợi sau khi anh trở về em sẽ sắp xếp cho anh gặp anh họ của em, em chắc chắn sẽ luôn giúp anh.”
Cô nhìn Tô Dương với ánh mắt lấp lánh: “Anh yên tâm, anh chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn Bùi Tây Lâm.”
Tô Dương nghe thấy lời này của Tang Ninh thì cảm thấy hơi yên tâm.
Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhẹ nhàng nói: “Ninh Ninh em yên tâm, đợi đến khi anh đứng vững trong giới thì chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Tang Ninh nghiến răng: “Được.”
Sau khi đồng ý, cô cúi đầu nhìn thời gian: “Sắp lên máy bay rồi, Tô Dương, em muốn đi vệ sinh.”
Tô Dương gật đầu: “Anh về phòng nghỉ trước.”
“......”
-
Tang Ninh đi đến bên cạnh bồn rửa tay, mặt mũi căng thẳng cầm chai nước rửa tay ở một bên đổ vào trong tay sau đó chà xát.
Một lần không đủ, cô lại bắt đầu rửa lần thứ hai.
Tang Ninh nhìn bàn tay bị Tô Dương nắm chặt kia liền cảm thấy buồn nôn.
Sau khi rửa ba lần đến nỗi ngón tay cũng bị chà xát đến nỗi đỏ ửng, cảm thấy không có nhiệt độ của Tô Dương lưu lại ở trên đó, Tang Ninh mới miễn cưỡng cảm thấy thoải mái hơn.
Cô tắt vòi nước và rời đi, sau khi đi về phía trước hai bước lại dừng lại.
Cô không nhịn được lại quay trở lại rửa lần thứ tư.
Cô rửa tay quá nghiêm túc nên hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh có người nhìn cô vài lần.
Bùi Tây Lâm bước ra khỏi nhà vệ sinh, trợ lý Triệu Mậu đang muốn đưa khẩu trang cho anh thì lại nhìn thấy vẻ mặt của anh có cảm xúc rất nhỏ.
Triệu Mậu ngạc nhiên: “Sao anh đi vệ sinh xong tâm trạng lại tốt hơn rồi?”
Bùi Tây Lâm nhận lấy khẩu trang đeo lên, liếc nhìn anh ta rồi nhấc chân rời đi.
Vừa mới đi về phía trước hai bước, Triệu Mậu chú ý tới Tang Ninh ở phía sau.
“Anh Lâm.”
Bùi Tây Lâm liếc mắt nhìn anh ta.
Triệu Mậu ra hiệu về phía sau: “Anh có biết cô ấy là ai không?”
Nếu như đổi lại là trước kia, Bùi Tây Lâm sẽ không tò mò. Nhưng tối nay anh lại có tâm trạng rất tốt.
Anh trả lời với âm thanh rất thấp: “Không biết.”
“Cô ấy chính là người có tin đồn trong giới gần đây, một cô fan ngây thơ điên cuồng đập tiền cho Tô Dương.”
Khi nghe thấy Triệu Mậu miêu tả Tang Ninh, Bùi Tây Lâm nhướng mày: “Cô ấy thích Tô Dương sao?”
Triệu Mậu: “Đúng vậy.”
Bùi Tây Lâm nghiêng đầu nhìn người cách họ càng ngày càng xa, lại còn đang nhìn chằm chằm vào đôi tay đỏ rực: “Tại sao lại nói cô ấy là một người ngây thơ?”
Triệu Mậu liếc nhìn anh: “Anh còn không biết tình hình của Tô Dương sao? Người sáng suốt vừa nhìn đã biết anh ta đang lợi dụng cô ấy mà cô ấy còn vội vàng đưa tài nguyên cho anh ta, đây không phải là người ngây thơ thì là cái gì?”
Bùi Tây Lâm như hiểu rõ, khi chú ý thấy người ở phía sau lại quay trở lại lần nữa thì khẽ nói: “Chưa chắc.”