Chương 6

Thích Du đối với ý nghĩ của các bạn học hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng duy trì biểu cảm siêu hung dữ.

Sở Điềm lúc đầu chuẩn bị sẵn tinh thần gây chuyện, cũng bị Thích Du làm mờ mịt.

Các bạn học đang xem náo nhiệt rốt cuộc nhìn không được:

"Đúng thế, Sở Điềm, bạn học Thích học giỏi không tốt cùng cậu quả thật cũng không có gì quan hệ hết."

"Không sai, cậu đừng khi dễ bạn học mới!"

"Sở Điềm, cậu quá hung dữ rồi, hù đến bạn học mới."

"..."

Sở Điềm cuối cùng cũng kịp phản ứng, vỗ bàn một cái đứng dậy, giận dữ hét lên: "Thích Du, cậu có ý gì?!"

Cãi nhau thì cãi nhau, làm sao lại đột nhiên giả bộ đáng thương cho ai xem chứ!

Phạm quy!

"Đều đã vào học hết rồi, ban khác thì yên lặng chuẩn bị bài, mấy đứa còn nói nhao nhao cái gì thế hả?"

Tiết thứ nhất của ngày hôm nay là số học.

Thầy giáo số học đi tới, nhìn cả lớp lộn xộn mất trật tự, thần sắc nghiêm túc.

Sở Điềm một hơi tức giận chỉ có thể nghẹn trở về.

Thầy giáo số học rất không khách khí: "Sở Điềm, em làm sao mà lại đứng đấy, ngồi xuống mau."

Sở Điềm cho dù có phách lối đến mấy cũng không dám đối đầu với thầy giáo, nhất là thầy giáo số học cũng là chủ nhiệm lớp mười ban quốc tế, nhìn qua chỉ là một người đàn ông trung niên nhan sắc bình thường còn gầy mảnh khảnh, nhưng tính tình rất là nóng, thấy ngứa mắt ai là dạy dỗ liền, mặc kệ nam nữ.

Trường học lớn như vậy, người này là một trong số ít các thầy cô giáo dám xử lí đám học sinh ban quốc tế.

Sở Điềm từng được chứng kiến sự hung dữ của thầy giáo, chỉ có thể im lặng ngoan ngoãn ngồi trở lại: "Dạ."

Ngược lại làm một nhân vật chính trong câu chuyện vừa rồi, Thích Du, không biết lúc nào, đã an tĩnh lấy bài vở môn số học ra, cúi thấp mi mắt xuống, biểu cảm nghiêm túc.

Liếc mắt thấy Thích Du như vậy Sở Điềm càng là tức một hơi cũng không dám nói gì nữa.

"!"

Quá vô liêm sỉ!

Thầy giáo số học đứng ở trên bục giảng, nhìn lớp cuối cùng cũng an tĩnh lại, hài lòng mấy phần: "Đầu tiên các em chuẩn bị mười phút, đợi lát nữa thầy đặt câu hỏi về bài tập đã giao hôm qua."

Thích Du hững hờ nhìn lướt qua cả lớp, mở sách giáo khoa đang còn mới tinh, chưa hề xem lần nào, theo động tác cô lật qua lật lại, tản ra mùi sách mới in nhàn nhạt.

Hệ thống đã bị Thích Du chọc tức.

Qua mấy phút, mới chậm chạp thốt ra một câu: 【 Kí chủ, cô làm vậy không đủ độc ác. 】

Kí chủ không đủ độc ác Thích Du tâm tình rất ổn đáp: 【 Ừ 】

Nói nhiều ghê.

Hệ thống cực kỳ bi thương, kí chủ thế này thật là làm khó nó mà.

Mềm không được cứng không xong, hoàn toàn không theo sự chỉ huy của nó mà làm việc.

Không thấy hệ thống lên tiếng, Thích Du chớp chớp đôi mắt linh động, cảm thấy nó sa sút.

Thích Du quyết định lương thiện an ủi một chút: 【 Nhân loại chúng ta trên thực tế đều độc ác như vậy, cùng nhân vật ác độc trong sách không giống nhau, chúng ta đánh vào tâm hồn! 】

【 Mày nhìn xem, Sở Điềm bị thầy giáo mắng, cái này so với bị ta mắng càng làm cho cô ta thống khổ hơn. 】

【 Mày nói xem tao ác độc hay không ác độc? 】

Hệ thống suy nghĩ một phút, mới sững sờ trả lời: 【 Cái này -- tựa như là rất ác độc. 】

Thích Du: 【 Phản công thế này có ngầu hay không? 】

Hệ thống: 【 Còn rất ngầu... 】

Nó phản ứng mấy giây: 【 Khoan đã, kí chủ cô không có gạt tôi chứ? 】

Thích Du thừa thắng xông lên: 【 Mày đáng yêu như thế, tao đương nhiên sẽ không lừa mày. 】 lừa gạt chính là cái hệ thống nhỏ ngu ngốc như mày đấy.

Cùng lúc đó.

Thầy giáo số học nhìn quanh một vòng, hỏi: "Câu thứ hai từ dưới lên trong đề, ai biết làm thì giơ tay."

Ai biết?

Ban quốc tế có mấy người có thể làm được ba câu cuối của đề toán học, nhất là đề khảo nghiệm lần này đặc biệt khó.

Thầy giáo số học rõ ràng là cho ban bọn họ một đòn ra oai phủ đầu.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Sắc mặt thầy giáo dần dần bắt đầu không tốt.

Lúc này, Sở Điềm đột nhiên nhấc tay: "Thưa thầy, Thích Du nói cậu ấy sẽ làm."

"Bài tập của cậu ấy tất cả đều làm xong hết rồi."

Từ Mạn Oanh ngồi bên cạnh cậu ta, đột nhiên cảm thấy hối hận khi đem chuyện Thích Du làm xong bài tập ra nói, Sở Điềm thật sự là chỉ sợ mọi việc không loạn.

Từ Mạn Oanh vô ý nhìn về phía Thích Du.

Đã thấy Thích Du cúi thấp đầu, Từ Mạn Oanh phản ứng đầu tiên cảm thấy cậu ấy rất khẩn trương, không biết làm câu này, sợ lên bục giảng làm bài sẽ bị mất mặt.

Từ Mạn Oanh mấp máy môi, nhìn lại tờ đề của mình, câu thứ hai từ dưới lên trong đề đã viết đầy đủ bài giải, cảm thấy do dự.

Bên này, thầy giáo số học đã nghe được Sở Điềm nói, ánh mắt quét về phía Thích Du --