Edit: Mít
Beta: Thuỷ Tiên
Sáng sớm, trên chiếc giường lớn giữa phòng ngủ, có một cục bông trắng tinh nhô ra khỏi chăn.
Khuôn mặt Giang Độ Độ vẫn còn ngái ngủ bò ra khỏi chăn, điều kỳ lạ là, bệnh cảm lạnh đã hoàn toàn khỏi hẳn, như thể chuyện tối qua chỉ là ảo giác mơ hồ của cô mà thôi.
… Nếu là ảo giác thì tốt rồi, thế thì tối hôm qua cô sẽ không gặp phải ai, không bị ngất cũng không bị ai ôm lấy, đầu óc cũng không bị úng nước mà mạo phạm tới ảnh đế.
Nghĩ tới đây, Giang Độ Đôi chợt thấy chột dạ, cô giương mắt nhìn bốn phía trong chốc lát, trên chiếc ghế bên cạnh giường là quyển sách mà ảnh đế đã đọc tối hôm qua. Thế nhưng, người đã không còn ở đây nữa, cửa phòng ngủ đóng kín mít, trong hay ngoài phòng đều tĩnh lặng không một tiếng động.
Không có ở đây sao?
Giang Độ Độ xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ như một tên trộm, cô tìm một vòng xung quanh biệt thự nhỏ cũng không tìm thấy người, ngược lại lại khiến mình đi tìm đến mệt người.
Giang Độ Độ: … Nhà tư bản độc ác.
Có điều, không cần đối mặt với ảnh đế ngay sau khi tỉnh dậy, Giang Độ Độ vẫn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cứ thế mà đi thì có vẻ không lễ phép cho lắm, cô hơi do dự một chút, quyết định để lại giấy cảm ơn, như vậy là quá ổn rồi!
Sau đó, Giang Độ Độ vội vàng trở lại phòng ngủ của mình, cô thu dọn xong hành lý, sau đó lấy lý do có việc gấp rồi báo với đạo diễn Hoàng xin nghỉ.
Đúng là Hoàng Hiệp có hơi tiếc nuối, vốn dĩ hôm nay ông định dẫn Giang Độ Độ gặp mặt Hách Thiệu Hoa, nhưng nếu như Giang Độ Độ có việc thì đành thôi, cũng không phải là việc gì quá gấp gáp, là vàng thì ắt sẽ phát sáng, sau này sẽ đề cử Giang Độ Độ với nhiều đạo diễn và nhà sản xuất trong giới hơn.
Vì vậy, sau khi Giang Độ Độ bỏ trốn thành công, ngay ngày hôm sau, một nhóm người cũng ngồi máy bay riêng để rời đi. Sau khi Chu Kiều Tùng trở lại biệt thự, cuối cùng anh cũng nhìn thấy tờ giấy mà Giang Độ Độ để lại trên bàn:
Cảm ơn thầy Chu đã chăm sóc cháu, cháu đi đây. Ký tên: Giang Độ Độ.
Chu Kiều Tùng xoa xoa lông mày, trong lòng có dự cảm không tốt.
…
Sau khi đoàn phim khởi động lại, đạo diễn Hoàng Hiệp tuyên bố chính thức đổi tên
“Ngọc Nô” thành
“Mỹ nhân ngâm thơ”, thời lượng quay phim cũng gia tăng. Giang Độ Độ, Chu Kiều Tùng và mấy vị diễn viên khác cũng chuyển vào khách sạn mà đoàn phim sắp xếp ở luôn, mỗi ngày hai mươi tư giờ quay phim, sáng sớm đến tối khuya, cứ vậy mà lặp đi lặp lại.
Dưới tình huống này, có thể nói là Giang Độ Độ không thể tránh được.
Ngoại trừ đóng phim, cô cố gắng không giao tiếp ánh mắt với Chu Kiều Tùng, không nhắc đến Chu Kiều Tùng. Ngay cả đạo diễn cũng nhìn ra sự khác thường, ông lén lút tìm Giang Độ Độ hỏi thăm hai lần, nội dung chung quy là cũng giống nhau, không nên để tình cảm riêng tư ảnh hưởng đến việc đóng phim.
Giang Độ Độ cảm thấy cả người mình sắp phân liệt đến nơi rồi, khi diễn thì phải có nút thắt tình cảm nhưng thân thể lại triền miên với Chu Kiều Tùng, ngoài phim thì thường xuyên phải trốn tránh anh.
Một ngày nọ, sau khi đóng phim, Chu Kiều Tùng gọi Giang Độ Độ lại, kể từ khi quay về từ đảo nhỏ, đây là lần đầu tiên Chu Kiều Tùng đơn độc tìm Giang Độ Độ.
Tư Tư trộm nheo mắt nhìn Chu Kiều Tùng, đứng bên cạnh Giang Độ Độ làm bích họa, lập tức thấy Chu Kiều Tùng ôn hòa cất lời: “Có thể để tôi và Độ Độ nói chuyện riêng một lát được không?”
Khí thế của ảnh đế không thể khinh thường được, đầu óc Tư Từ còn chưa kịp quay chuyển, thân thể đã vô thức xoay đi: “À… Tỷ Tỷ à, chị đi mua cà phê cho em và thầy Chu đây.”
Giang Độ Độ: “…”
Trên người hai người vẫn còn mặc đồ đóng phim, một người mặc quân phục thẳng tắp, đứng người. Một người mặc sườn xám thêu dệt lộ ra nhan sắc lộng lẫy, hai người đứng cùng nhau như thể một đôi người cùng xuyên qua thời không mà đến.
Giang Độ Độ không sao nhìn ra được tâm trạng của Chu Kiều Tùng, từ lần đầu tiên gặp nhau, cô đã biết buồn vui của người này không biểu lộ ra bên ngoài, nhưng dường như có một loại dung túng ngoài ý muốn dành cho cô.
Tâm tư càng đi xa, Giang Độ Độ lại vô thức thất thần.
Cho đến khi trên đỉnh đầu vang lên câu hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nhất thời, Giang Độ Độ còn chưa lấy lại tinh thần mà bật thốt lên: “Dường như chú đối xử với cháu rất… dung túng.”
“…”
[Mặt xám như tro tàn.jpg]
Ý cười trên mặt Chu Kiều Tùng chợt lóe lên, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Là tôi làm sai chuyện gì sao?”
Giang Độ Độ không hiểu, ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn về phía anh: “Không, không có.”
Chu Kiều Tùng: “Thế tại sao muốn trốn tránh tôi vậy?”
Giang Độ Độ lập tức đỏ mặt, trong lòng lúng túng muốn chết, khe khẽ đáp: “Là vấn đề của riêng cháu.”
Nghe vậy, biểu hiện trên mặt Chu Kiều Tùng lập tức trở nên nghiêm túc: “Tố chất cơ bản nhất của một diễn viên là không đem ân oán cá nhân vào trong vai diễn, đã biết là vấn đề của chính mình, tại sao không cố gắng điều chỉnh?”
Giang Độ Độ xấu hổ cúi đầu ngẫm nghĩ lại, mấy ngày nay tự mình làm mình khó chịu, nhưng phong độ của Chu Kiều Tùng trong vai diễn vẫn trước sau như một, ảnh đế không hổ danh là ảnh đế, là do cô không đủ chuyện nghiệp.
“Cháu biết cháu sai rồi ạ.”
Chu Kiều Tùng gật đầu, nhìn kỹ Giang Độ Độ một lúc lâu. Ngay khi Giang Độ Độ cho rằng anh còn muốn nói thêm gì nữa thì anh lại xoay người rời đi.
Hoàn toàn không hề chất vấn giống như Giang Độ Độ đã tưởng tượng, như thể sự việc kia thật sự chỉ là giấc mộng mà thôi, Giang Độ Độ không nói ra được cảm giác trong mình, nói chung, đó không phải là vui vẻ.
Bắt đầu từ hôm nay, cuối cùng thì trạng thái của Giang Độ Độ cũng được xem là khôi phục như bình thường, thêm vào đó là sự rèn giũa trong thời gian dài cùng với Chu Kiều Tùng, tiến độ quay phim thuận lợi đến mức khó mà tin nổi.
Khi mùa đông đến, câu chuyện cũng dần đi vào hồi kết.
Nam chính Bạch Tĩnh An nắm giữ thực lực hải quân, lấy sức lực của một người mà dung hợp hải quân của ba phương, ông ấy đã động tới miếng bánh của rất nhiều người, vô số kẻ không muốn Bạch Tĩnh An sống sót.
Kể cả người Trung Quốc hay là người Nhật Bản.
Việc ám sát luôn xảy ra bất cứ lúc nào.
Ngọc Nô cho rằng Bạch Tĩnh An sẽ mãi mãi không bao giờ chết đi, nhưng cho đến một ngày kia, một người mạnh mẽ như Bạch Tĩnh An đã ra đi.
Ông ấy bị người Nhật Bản ám sát, cục diện lâm vào thế hỗn loạn, nhưng chẳng mấy chốc, thế lực của Bạch Tĩnh An đã bị chia cắt đến nỗi gần như không còn lại gì.
Người mất cảm giác vẫn sẽ mất cảm giác.
Ngọc Nô ăn từng miếng, từng miếng bánh bao dính máu của Bạch Tĩnh An rồi biến mất giữa biển người mênh mang.
…
Sau khi hoàn thành vai diễn của mình, Chu Kiều Tùng vội vã rời đoàn phim. Ngày anh đi, Giang Độ Độ không có cảm giác gì, nhưng, dần dần Giang Độ Độ chợt bừng tỉnh và hiểu ra, thứ cảm xúc ấy mang tên nhớ nhung.
Giang Độ Độ tự nói với mình rằng, là do cô nhập vào vai diễn quá sâu, sau khi đóng máy, cô mải mê tập thể hình, muốn tập được vòng eo A4.
Tư Tư nghĩ đến chút thịt mềm mại nho nhỏ trên bụng của Tỷ Tỷ thì cảm giác rất thích, trong lòng chị ấy khá tiếc nuối, nhưng làm một ngôi sao, trên bụng có mỡ là điều đáng xấu hổ, chị ấy đành nhịn sự tiếc nuối của mình xuống, ngày ngày giám sát Tỷ Tỷ tập thể hình.
Có điều, qua mấy ngày mà Tư Tư đã phát giác ra điều gì đó không đúng lắm, theo như cá tính của Giang Độ Độ, ấy vậy mà có thể nhịn được sự cám dỗ của trà sữa nóng, rất bất bình thường. Chị ấy âm thầm quan sát, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ kỳ quặc mà ngay cả Giang Độ Độ cũng không chú ý đến, cô sẽ vô thức quan tâm những tin tức có liên quan đến Chu Kiều Tùng.
Tư Tư thầm lắc đầu, người trong cuộc mơ hồ nhưng người ngoài cuộc lại rõ ràng hơn cả, chị ấy có thể thấy, rõ ràng Độ Độ đã thích thầy Chu, nhưng lại cứ luôn trốn tránh, người bị trốn tránh cũng sẽ thấy buồn cơ mà.
“Tỷ Tỷ, có phải là… em vẫn nhớ Lục Thác không?”
Tư Tư nói như thế cũng không phải là không có căn cứ, dù sao thì khuôn mặt của Lục Thác cũng được xếp vào loại đẹp trai quá mức, dù sao, ngay từ đầu cô đã thích Lục Thác rồi, nếu không thì vì sao lại trốn tránh thầy Chu cơ chứ?
Đây cũng là người đàn ông mà hàng nghìn, hàng vạn phụ nữ muốn ngủ cùng.
Hì hì… cô cứ bỏ qua thân thể thầy Lục như thế, khá là đáng tiếc.
Giang Độ Độ chẳng hiểu gì cả, đang khỏe mạnh tự dưng nhắc tới anh ta làm gì?
“Tại sao em phải nhớ anh ta?”
Tư Tư: “Thật sự không nhớ sao? Em thề đi?”
Khuôn mặt Giang Độ Độ đen lại, như đang hiện lên dấu chấm hỏi: “?”
Tư Tư do dự và phân vân, cuối cùng vẫn mở miệng, nói: “Em này, Lục Thác về nước rồi đó, em biết không?”