Đợi bóng lưng của Cố Quyện Thư biến mất, Quý Chu Chu liếc một cái, không vui trở lại phòng bếp, kết quả a dì nói với cô bánh ngọt hết rồi, chỉ còn lại vài miếng sandwich. Tâm tình cô càng kém, gặm sandwich quay về phòng mình.
Đợi sau khi cô đem thêm thức ăn đều ăn xong hết, Chu Trường Quân cũng từ bên ngoài trở về, đi qua đưa thẻ ngân hàng và thẻ SIM cho cô. Quý Chu Chu nói tiếng cảm ơn, nhìn thấy trong tay ông ta còn có rất nhiều thẻ SIM, dường như có chút kỳ lạ: "Những thứ này đều là của Cố tiên sinh?"
"Đúng vậy."
"Anh ấy cần nhiều thẻ SIM như vậy làm gì?" Quý Chu Chu càng thêm khó hiểu. Bây giờ, lấy địa vị của Cố Quyện Thư hôm nay, hẳn là sẽ không làm công việc viễn thông lừa đảo chứ?
Chu Trường Quân cũng không hiểu, nhưng ông ta cảm thấy chuyện Cố Quyện Thư làm tất cả đều có lý do: "Nhất định là có ích tiên sinh mới cần. Mật mã thẻ ngân hàng là sáu số cuối, dùng ID tài chính gia đình làm, không được tiêu xài quá mức, lúc cô quẹt thẻ chú ý một chút."
Quý Chu Chu không vướng mắc nữa, đối với Chu Trường Quân cảm ơn đi cảm ơn lại, sau khi đợi ông ta rời đi lập tức quay về phòng, tìm di động lắp thẻ SIM vào. Nhìn thấy trên di động không có chữ "Không thẻ SIM", tâm tình của cô nhất thời thoải mái không ít.
Cô nghịch nghịch di động hơi cũ một chút, mở khung tìm kiếm ra tìm những bộ phim truyền hình nổi tiếng hai năm qua, đang tính sạc pin thì chuông di động đột nhiên vang lên.
Thấy dãy số lạ trên di động, da gà của Quý Chu Chu đều muốn nổi lên. Đây là thẻ SIM mới làm, gắn vào di động chưa tới ba phút, sẽ có người nào gọi đến đây?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, sau khi xác định mình xem áng văn này không có yếu tố ngoại cảm nào, mới ra vẻ bình tĩnh nghe điện thoại: "Alo?"
"Hỏi phòng bếp một chút còn bánh ngọt không." Di động truyền đến giọng nói chầm chậm của Cố Quyện Thư.
Bệnh thần kinh a! Gân xanh của Quý Chu Chu dựng thẳng, mở miệng lại là giọng nói dịu dàng: "Lúc nãy đã hỏi rồi, đã hết rồi."
Đối phương im lặng một lát, khi Quý Chu Chu đang cho là anh muốn tắt máy, lại nói một câu: "Kêu họ nướng thêm một ít nữa."
Quý Chu Chu há miệng thở dốc, còn chưa nói gì đối phương đã tắt máy. Cô không tình nguyện đứng lên, chạy đến truyền lời cho phòng bếp. Sau khi mới vừa nói cho phòng bếp, cô quay về, vừa đi vài bước di động lại vang lên: "Thêm mấy cái bánh trứng nữa."
"Ngài có muốn làm thêm bánh pizza không ạ?" Quý Chu Chu một mặt cười xạo.
Lại là yên lặng quen thuộc, lần này cô có kinh nghiệm cứ như vậy chờ, quả nhiên đối phương truyền qua một từ: "Được."
Quý Chu Chu không nóng nảy, nhận lệnh quay lại phòng bếp, lần này cô không đi ra nữa. Thứ nhất là sợ Cố Quyện Thư vẫn còn sai bảo, mắc công chạy tới chạy lui, thứ hai... Ừmmm, bánh ngọt vừa mới nướng ra lò nhất định rất thơm.
Quý Chu Chu mới từ trong tay a dì nhận lấy vỏ bánh mì nóng hổi còn chưa kịp cắn xuống thì di động vang lên. Cô không chút nghĩ ngợi tiếp điện thoại: "Cố tiên sinh, ngài còn muốn ăn món gì?"
Đối phương im lặng thật lâu, trong lòng Quý Chu Chu động một cái, liếc nhìn số di động, hình như không giống số vừa rồi cho lắm. Lòng Quý Chu Chu trầm xuống, lúc đang định tắt máy, đối phương truyền đến giọng nói khàn khàn: "Chu Chu, ở bên cạnh Cố tiên sinh đã thích ứng được chứ?"
Quý Chu Chu nhìn thoáng qua những người khác trong phòng bếp, chạy đến một góc ngồi xổm xuống. Cô đoán được là Thẩm Dã, cho nên cũng không quá kinh ngạc, chỉ là một chút lạnh lẽo từ phía sau lưng tràn lên. Cố Quyện Thư biết số di động này là bởi vì thẻ SIM do Chu Trường Quân làm. Vậy, Thẩm Dã tại sao biết?
Chu Trường Quân là trợ thủ đắc lực nhất của Cố Quyện Thư, trong nguyên văn cũng chưa từng xuất hiện chuyện phản bội, cho nên không thể nào là ông ta, vậy chỉ có một khả năng. Mắt Quý Chu Chu nhìn di động của mình, hận không thể đem nó và Thẩm Dã cùng nhau ném ra ngoài.
Nhưng mà cô không thể, người ở đầu di động kia là vai chính lớn nhất áng văn này, con ruột của tác giả, hào quang trên người có thể quay quanh địa cầu.
(Truyện Chính Chủ truyenhdt.com TieuHiTieuHi). Cô cùng loại người này xé rách mặt, đồng nghĩa bước nửa cái chân đến đường Hoàng Tuyền(*). Vì vậy, mặc dù muốn hoàn toàn tách ra với anh ta, cũng không thể dùng cách kích động.
(*) Hoàng Tuyền: suối vàng, âm phủ. Cô muốn đã thông tư tưởng với người này, cô rời khỏi anh ta không phải vì lí do khác, đơn thuần là bị anh ta làm tổn thương. Cứ như vậy có hai loại kết quả, một là anh ta lười đến năn nỉ, thuận theo tự nhiên cắt đứt quan hệ, hai là loại còn lại, trong lòng mang áy náy với cô, tương lai dù cho có đúng đến ngày đó, cũng có thể nghĩ cách lợi dụng sự áy náy của anh ta thoát thân.
Đương nhiên, lấy bản tính trời sinh tra nam của Thẩm Dã mà xem, xác suất lớn nhất là loại đầu tiên, chẳng qua là hợp ý cô rồi.
Đầu óc Quý Chu Chu nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng lặng lẽ để bánh mì xuống, oán giận chất vấn: "Anh cảm thấy tôi sẽ thích ứng sao?"
"...Chu Chu, tìm một cơ hội gặp mặt nhé."
Đôi mắt Quý Chu Chu từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm bánh mì, nhịn không được nuốt nước miếng xuống, giọng nói phát ra lại càng thêm thê lương: "Không thể nào! Tôi sẽ không gặp anh. Thẩm Dã, tôi yêu như vậy a, anh biến tôi thành cái gì?"
"Chúng ta gặp mặt một chút, anh ở trước mặt em giải thích." Thẩm Dã buông tiếng thở dài, nghe có vẻ đau khổ lại bất lực.
Nếu là nguyên nữ chính, đoán chừng lúc này đã thay anh ta suy nghĩ một đống lý do, sau đó mềm lòng đi gặp anh ta chứ. Đáng tiếc não cô không tàn, đối với loại người thay đổi thất thường này không có một chút tin tưởng. Quý Chu Chu không nhịn được, vẫn là cắn một miếng nho nhỏ lên bánh mì.
Thật thơm.
"Không có gì giải thích cả, tôi hận anh Thẩm Dã, nhưng tôi cũng yêu anh, căn bản không thể quên được anh. Nhưng nghĩ đến anh thì tôi đau khổ đến muốn nổi điên." Quý Chu Chu nhịn không được lại cắn một miếng, không cẩn thận chép miệng một cái, cô nhanh chóng lắp đầy âm thanh tình cảm: "Anh buông tha cho tôi đi, không cần liên lạc với tôi nữa, tôi..."
Nói đến một nửa, trước mặt đột nhiên rơi xuống một cái bóng, Quý Chu Chu theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy được khuôn mặt không cảm xúc của Cố Quyện Thư đứng ở trước mặt mình.
"Cố tiên sinh..." Quý Chu Chu đột nhiên cứng đờ.
"Cố tiên sinh? Chu Chu, Cố tiên sinh ở bên cạnh em sao?"
Di động Thẩm Dã còn đang tất tất, Quý Chu Chu nhấn xuống hai lần vẫn chưa tắt máy, dứt khoát dùng hết sức lực đem di động ném đi. Di động nện lên tường trong nháy mắt thất linh bát lạc(*), linh kiện lại văng trên mặt đất, quả thực so với xác chết còn thảm.
(*) Thất linh bát lạc: Ý chỉ chỗ này chỗ kia, nằm rải rác. Quý Chu Chu thần thanh khí sảng(*), đau lòng nhìn những mảnh nhỏ di động, giống như đang nhìn người yêu của mình chết: "Mặc dù đối với mày còn một chút tình cảm nhưng tao cũng sẽ gặp lại mày, bởi vì bây giờ tao là người của Cố tiên sinh, tao không thể đi gặp người ngoài nữa."
(*) Thần thanh khí sảng: Tinh thần thoải mái dễ chịu. Thật vui vẻ a. Nếu ngày nào đó xui xẻo gặp lại Thẩm Dã thì nói với anh ta Cố Quyện Thư ném đi là được.
"Cố tiên sinh anh yên tâm, mặc dù tôi rất đau khổ, nhưng tôi sẽ điều chỉnh cảm xúc của bản thân lại, xin ngài tin tưởng tôi." Quý Chu Chu nói xong, thích hợp biểu lộ một chút thương tâm, có một loại mùi vị tiểu bạch hoa tỏ vẻ kiên cường, người xung quanh đều truyền đến ánh mắt đồng cảm.
Sau khi Cố Quyện Thư im lặng một hồi: "Rất đau khổ?"
Khóe mắt Quý Chu Chu rưng rưng, giống như một đóa hoa nhỏ mong manh, mặt viết đầy đau thương.
"Khóe miệng em có vụn bánh ngọt."
Quý Chu Chu đứng hình, ở đôi mắt nghiêm túc của Cố Quyện Thư nhìn xuống khuôn mặt dần dần đỏ lên, trên khuôn mặt tái nhợt vì vậy tức giận thêm một chút.
"Có thể là không cẩn thận dính trúng." Quý Chu Chu bình tĩnh liếʍ đi, vì vậy môi lập tức trở nên ướt ướt.
Cố Quyện Thư nghiêm túc xin chỉ dạy: "Làm sao dính?"
Có thể làm sao dính. Đương nhiên là dùng miệng của mình đi gặm bánh mì nóng hổi mới ra lò còn mang một chút mùi thơm cháy khét, vì vậy mới bị dính lên. Quý Chu Chu mỉm cười: "Cố tiên sinh, bánh trứng lạnh rồi sẽ ăn không ngon."
Cố Quyện Thư lười biếng bước đi, chỉ là không đi về phía bánh trứng, mà là đến chân tường nhặt một thứ giống như con chip: "Máy theo dõi."
Trong lòng Quý Chu Chu căng thẳng, chăm chú đi lên phía trước: "Anh ta dùng cái này để biết số di động của tôi?"
"Ừ."
...... Thằng nhóc này thật độc ác a. Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống: "Máy theo dõi ngoại trừ có thể biết được số di động, còn có thể làm gì?" Cô không chắc chuyện mình lén lút làm có ảnh hưởng gì đến người sắp đặt hay không, nếu bị Thẩm Dã phát hiện sơ hở, bản thân không chừng sẽ bị coi như quái vật thiêu chết chứ.
Cố Quyện Thư yên tĩnh cầm máy theo dõi xem, Quý Chu Chu đứng ở bên cạnh thần sắc khẩn trương. Sau một lúc lâu, Cố Quyện Thư không nhanh không chậm mở miệng: "Có thể định vị, cũng có thể giám sát nghe lén, nhất cử nhất động của em đều ở trong phạm vi tầm mắt của anh ta."
"Thật hay giả?" Quý Chu Chu hoảng sợ.
"Giả."
Quý Chu Chu: "..." Nếu không phải thấy tương lai anh là tội phạm gϊếŧ người, một chiếc dép lê của tôi đập chết anh.
Cố Quyện Thư thuận tay ném máy theo dõi vào thùng rác, rửa tay một cái cầm lấy bánh trứng, thử một miếng khẽ nhíu mày: "Lạnh."
... Đáng đời, ai kêu anh nói nhiều. Khóe miệng Quý Chu Chu trừu trừu, xoay người đi ra ngoài.
"Nhất định anh ta còn muốn kêu em làm gì đó, nếu không sẽ không động vụ khí lớn như vậy. Nếu em không muốn giúp anh ta, sau này cố gắng cẩn thận một chút, loại tiểu nhân này thủ đoạn nham hiểm lắm."
Quý Chu Chu dừng một lát, xoay người nhìn về phía anh. Phòng bếp sáng bừng dưới ánh đèn, anh lười biếng dựa lên cái tủ, rũ mắt yên lặng ăn bánh trứng, giống như người vừa rồi nói chuyện không phải anh.
Lông mi của anh rất dày lại không quá dài, tạo thành một cái bóng nhỏ ở trên mặt.
(Truyện Chính Chủ truyenhdt.com TieuHiTieuHi). Cằm rõ ràng thật sắc bén nhưng không lộ ra mạnh mẽ, nếu không phải đã xem qua nguyên văn, sau hai ngày ở chung này, Quý Chu Chu khẳng định người này chỉ là một thiếu gia nhà giàu ngây thơ, lười biếng.
Đáng tiếc người ngây thơ lười biếng sẽ không liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất sự việc. Không những nhìn thấu Thẩm Dã, còn nhìn thấu cô... May mắn trước đó anh và nữ chính không quen biết, nếu không nhất định có thể nhìn ra mình và cô ấy khác nhau.
Quý Chu Chu âm thầm vui mừng, đồng thời đối với Thẩm Dã nhận thức rõ ràng hơn.
Nếu chỉ là dùng phụ nữ lấy lòng Cố Quyện Thư, tùy tiện tặng một người đẹp, cần gì đem nữ chính tình trạng sức khỏe yếu ớt đưa tới. Chỉ sợ ngay từ đầu anh ta cũng không chỉ thỏa mãn một lần lợi ích của Cố Quyện Thư, mà là nhằm vào nhiều tài nguyên hướng về phía anh ta hơn, cho nên mới muốn sắp đặt người bên cạnh anh ta vào.
Mà trên thế giới này, không có người nào chung thủy với anh ta hơn nữ chính.
Khó trách trong nguyên văn, Thẩm Dã vẫn không gần gũi nữ chính, sau khi nữ chính đến bên cạnh Cố Quyện Thư đột nhiên thái độ tốt lên. Thì ra là như vậy, từ lúc bắt đầu đã muốn làm cho nữ chính thay anh ta bán mạng rồi.
Trái tim Quý Chu Chu từ từ trầm xuống, cô hiểu rất rõ sự sắp đặt của Thẩm Dã, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Nếu mình không giúp anh ta, sợ rằng sẽ luôn bị anh ta quấy rầy. Nhưng nếu giúp anh ta, người đàn ông trước mắt này thông minh như vậy, nhìn có vẻ thờ ơ, thật ra bày mưu lập kế, giống như Gia Cát nhìn rõ thế sự, tùy thời...
Cố Quyện Thư dừng một lát, Quý Chu Chu vẫn luôn chú ý anh đột nhiên nắm chặt tay: "Sao vậy Cố tiên sinh?"
Sau khi Cố Quyện Thư nghiêm túc nhìn chằm chằm bánh trứng trong tay một lúc lâu: "Hình như tôi..."
Quý Chu Chu khẩn trương nuốt nước miếng xuống, anh đã phát hiện chuyện gì không đúng rồi sao?
"Ăn giấy bạc bên ngoài bánh trứng rồi."
Quý Chu Chu: "..." Muốn tháo dép lê, đập từ gốc độ này của cô là tuyệt vời.
Cuối cùng Quý Chu Chu và người trong phòng bếp vây quanh Cố Quyện Thư, sau khi nghiên cứu nửa ngày phát hiện vỏ giấy bạc này vốn đã rách, Cố Quyện Thư cũng không có ăn vỏ bánh.
Quý Chu Chu hơi yên tâm. Nếu nam phụ quan trọng nhất 《 Thâm tình si mê 》trí tuệ thiểu năng đến nổi lúc ăn bánh trứng ăn luôn giấy bạc, có thể cô đối với thế giới này tuyệt vọng hơn!
Bởi vì điện thoại của Thẩm Dã, kế hoạch buổi chiều đi dạo phố của Quý Chu Chu toàn bộ hủy bỏ, ngoan ngoãn ở trong phòng nhỏ của mình. A dì phòng bếp thấy cô đáng thương, liền đưa hai bộ quần áo cũ của mình cho cô, tiện thể Quý Chu Chu nhờ bà mua cho mình hai bộ đồ lót mới, cuối cùng cũng có thể thay bộ quần áo trên người này.
Không phải cô không muốn ra ngoài, mà là lời nói của Cố Quyện Thư làm cô thức tỉnh. Nếu không thể trực tiếp chống lại Thẩm Dã, vậy thì tốt nhất là trốn tránh.
Ừ, trốn đi. Quý Chu Chu yên tâm thoải mái nằm sấp trong phòng.
8 giờ, lúc Quý Chu Chu đang nằm ở trên giường phát ngốc, Cố Quyện Thư đã ngồi ở trước tivi nửa giờ. Anh trước sau im lặng nhìn chằm chằm tivi, sau khi chờ đoạn nhạc cuối phim vang lên mới lấy di động ra, sau khi tìm thấy dãy số quen thuộc thì gọi đi.
"Alo Quyện Thư, tôi đang quay phim, có chuyện gì không?" Đầu bên kia di động truyền đến một giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi, có thể nghe ra rõ ràng lúc này tâm trạng của anh ta không tốt, đối mặt Cố Quyện Thư lại mạnh mẽ đem hỏa khí đè xuống.
Ngón tay của Cố Quyện Thư gõ lên bàn có tiết tấu: "Hôm nay đài truyền hình phát lại "Mẹ kế" tập mười bảy rồi."
"Cái gì?!" Âm thanh đối diện lập tức cao 8 độ: "Anh đợi chút, tôi đi hỏi xem, chuyện gì xảy ra!"
Tút tút......
Cố Quyện Thư bình tĩnh đợi, điểm tâm ngọt trong tầm tay, đυ.ng cũng chưa đυ.ng vào.
Ba phút sau, đối phương gọi lại, bất đắc dĩ nói: "Quyện Thư, tôi đang làm việc a, có thể đừng phá tôi không? Căn bản là không phát lại, anh tiếp tục theo dõi phim đi!"
"Không phát lại?"
Mắt Cố Quyện Thư nhìn khung giao diện diễn đàn, lúc này mọi người mới bắt đầu bàn luận chuyện xét nghiệm ADN giữa phim, thêm có người đưa bài viết cũ của anh hôm qua lên. Bên dưới không ngừng truy hỏi anh có phải là nhân viên công tác của bộ phim này không, vì sao biết trước cốt truyện phía sau.
"Không phát lại! Cậu xem tiếp đi." Bên kia có người gọi một tiếng đạo diễn, đối phương nói chuyện tốc độ cũng nhanh hơn, sẵn sàng chuẩn bị tắt điện thoại.
Ngón tay thon dài của Cố Quyện Thư ở trên khung diễn đàn trượt vài cái, giọng nói lơ đãng trầm thấp mang theo từ tính: "Diệp đạo, vậy càng không xong, cốt truyện phía sau của cậu hình như bị lộ ra rồi."
Một đạo diễn vô tội đang chăm chỉ làm việc ở phim trường: "...?"