Vì thế Quý Chu Chu ngoan ngoãn đem lời Cố Quyện Thư đã nói lặp lại một lần, cuối cùng tổng kết: "Tuy rằng anh ấy kể chuyện ma quỷ, nhưng con cảm thấy nhất định đây là vụ án hình sự, chú cảm thấy thế nào?"
Hãy gật đầu đi, cô thật vất vả lắm mới chấp nhận được sự thật mình xuyên sách, lại không chấp nhận nổi bản thân xuyên qua chính là câu chuyện kỳ dị.
Rốt cuộc chú nhịn không được bật cười: "Ngay cả vụ án hình sự cũng không phải, chú thay đổi ý định không làm Làng du lịch không phải bởi vì những người đó, mà là vì lúc đó cái gì cũng cần cải tạo tốt nhất, nhưng cứ như thế thì mọi chuyện rất phiền phức, cuối cùng dứt khoát giữ lại tiếp đãi bạn bè."
"Vậy chuyện các công nhân thì sao?"
Chú thông cảm nhìn cô: "Công nhân mất tích là trộm dê nhà thôn dân dưới chân núi, ở sau núi hầm nồi thịt dê, thiếu chút nữa gây ra hoả hoạn, chú cho người đưa bọn họ đi rồi, đến mức có thu dọn xương dê không, chú thật sự không để ý. Cô gái ngốc, con bị tên nhóc Quyện Quyện kia lừa rồi."
"..." Đây là cách tiếp cận mạnh mẽ đến khoa học, quạu nha.
"Con lừa cô ấy cái gì?" Cố Quyện Thư chầm chậm bước vào, anh chỉ nghe được câu cuối cùng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Quý Chu Chu, lấy cái bánh bao trong tay cô cắn một miếng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy thứ gì đó trên mặt Quý Chu Chu, mặt anh trong nháy mắt nhuộm một lớp đỏ nhạt.
Chú trừng anh một cái: "Cái chuyện công nhân trộm dê, để con nói đã biến nơi này của chú thành vạn người hố rồi, có phải thèm đòn hay không?"
Cố Quyện Thư vừa nghe mình bị bại lộ, yên lặng cúi đầu ăn sáng, một bên ăn vẫn không quên một bên giúp mình tẩy trắng: "Con chỉ là bỏ sót một vài chi tiết chưa kể, chính hai người nhớ sai rồi, không thể trách con."
Quý Chu Chu ẩn ẩn liếc anh một cái, giật nửa cái bánh bao còn lại trong tay anh về nhét vào trong miệng: "Cố ý làm tôi sợ, còn dọa đến hai lần, anh đừng ăn."
Cố Quyện Thư hiếm thấy không giành với cô, sau khi dừng một chút đề nghị: "Em có muốn về phòng đeo khẩu trang không?"
"Là anh nên đeo khẩu trang đó?" Đầu ngón tay của Quý Chu Chu chỉ chỉ chỗ bị sưng đỏ cách 2cm dưới mắt phải của anh, tuy là không dữ dội, nhưng cũng rất nổi bật, giống như một bên mặt đánh quá nhiều má hồng vậy.
Quý Chu Chu nói xong, thấy tầm mắt của Cố Quyện Thư dừng ở má phải của cô, đột nhiên nhớ tới hôm qua bị anh cắn một cái. Hôm qua lúc đi tắm soi gương, cũng chỉ hiện ra vài dấu ấn màu trắng, chắc là không để lại dấu vết chứ? Cô đột nhiên không xác định cho lắm, hối hận sáng nay nên soi gương một cái hẳn đi ra ngoài.
Đang lúc cô chuẩn bị mở camera trước của di động xem một cái, thì ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện. Chử Trạm: "Ủa, Thẩm tiên sinh cũng ở đây?"
"Chử tiên sinh, thật trùng hợp." Thẩm Dã cũng hơi bất ngờ.
Diệp Khuynh: "Nha, hai người quen biết à, vậy quả thật trùng hợp."
Quý Chu Chu trong nháy mắt trừng to hai mắt, sao Thẩm Dã cũng tới đây, anh ta theo dõi cô? Không đúng, hôm qua rất khuya bọn họ mới đến, mà Thẩm Dã trong lúc bọn họ ăn cơm trưa đã rời khỏi khách sạn, theo lý phải tới sớm hơn bọn họ mới đúng.
Cho nên vẫn là mối quan hệ giữa nam nữ chính chặt không đứt mà còn rối loạn? Quý Chu Chu bất đắc dĩ thật sâu, nhấn mở camera trước của di động, trong nháy mắt không rảnh lo bất đắc dĩ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chỗ bị cắn trên mặt mình hôm qua vốn là dấu ấn màu trắng, bây giờ dấu vết màu đỏ chói lọi xếp thành hai hàng.
Hai dấu ấn màu đỏ ngược lại không sao, chỉ là cái độ dày này, cái chiều dài này, nhìn thế nào cũng là dấu răng, căn bản không thể dùng những thứ khác giải thích cho qua. Vừa nghĩ đến bản thân dính hai dấu răng còn đối mặt với chú cả một buổi sáng, cô liền cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất.
"Tôi... Tôi đi trước." Quý Chu Chu che mặt, cúi đầu muốn đi.
Cố Quyện Thư kéo cô lại: "Cháo của em còn chưa ăn xong."
Quý Chu Chu trừng mắt liếc anh một cái, nhưng Cố Quyện Thư cũng không buông cô ra, sau một lúc lâu chầm chậm nói: "Không sao, nhìn không ra."
"Anh gạt quỷ à!" Quý Chu Chu lườm anh, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, trong lòng càng thêm cuống cuồng.
Chú đứng lên cười ha ha: "Quyện Quyện, để Chu Chu trở về sửa soạn một chút, con gái đều cần mặt mũi, cẩn thận con bé không tốt với con đó."
"Không sai, nếu anh lại lôi kéo tôi không buông, tôi có thể không tốt với anh đó." Ỷ vào sự giúp đỡ của chú, lá gan của Quý Chu Chu khá lớn. Ai cũng không biết dấu răng của cô là do Cố Quyện Thư trả thù, cô cũng không muốn bị người ta xem như xiếc khỉ.
Cố Quyện Thư dừng một chút, cuối cùng vẫn là buông cô ra, chú tốt bụng chỉ cái cửa hông cho cô, Quý Chu Chu vội vàng nói cảm ơn rồi chạy đi. Cố Quyện Thư tiếp tục ăn sáng, biểu cảm không có dao động gì, nhưng người thân thiết của anh đều có thể nhìn ra, hiện tại tâm trạng của anh không tốt.
Chú khó hiểu, mặc dù đứa cháu trai này của ông ta nhìn lãnh đạm, nhưng đối với người quan trọng nhất của mình là quan tâm, vừa rồi lúc Chu Chu không phát hiện, nó đã nói một câu nhắc nhở, sao bây giờ lại không muốn Chu Chu về phòng?
Không đợi ông ta hỏi, người bên ngoài đều đã đi vào. Diệp Khuynh, Chử Trạm theo cách gọi của Cố Quyện Thư, gọi ông ta một tiếng chú, mà Thẩm Dã và Lý Nhu Nhu gọi ông ta là Lý tiên sinh. Ông ta kêu mọi người ngồi xuống, sau khi Thẩm Dã nhìn thấy Cố Quyện Thư dừng một chút: "Cố tiên sinh cũng ở đây?" Vậy có phải cô cũng ở đây không?
"Thật trùng hợp." Cố Quyện Thư nhàn nhạt mở miệng.Động tác trên tay chú dừng lại một chút, như có điều suy tư gì nhìn bọn họ, chờ sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Dã nhịn không được dạo chơi khắp nơi, mà cô gái ở sau lưng cậu ta nhíu mày một chút, thì rốt cuộc đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Đứa cháu trai này của ông ta, động tâm nhưng có chút hẹp hòi nha. Chú cười rộ lên, tán gẫu với bọn họ: "Không ngờ A Dã cũng quen biết với Quyện Quyện, chúng ta vẫn thật là có duyên."
"Còn không phải sao, hôm qua tôi còn từ giả với Cố tiên sinh, không nghĩ tới hôm nay đã gặp lại, thật trùng hợp." Thẩm Dã treo một nụ cười trên mặt, cử chỉ tao nhã có phong độ, đem hai chữ "Trùng hợp" phát huy tới mức độ cao nhất, hoàn toàn trái ngược với Cố Quyện Thư đối với mọi người bên cạnh đều mệt mỏi uể oải.
Chú nhìn anh ta gật đầu một cái, khó trách Quyện Quyện lại coi Thẩm Dã là cường địch(*). Mặc dù bối cảnh gia đình kém hơn Cố gia, nhưng thái độ hăng hái biết nói chuyện này, nếu không phải thì cậu ta sao có thể so sánh với mắt cao hơn đầu này của Quyện Quyện.
(*) Cường địch: kẻ địch mạnh mẽ.
Lý Nhu Nhu cũng ở bên cạnh phụ họa: "Có thể không phải, thật đúng là trùng hợp, sau khi từ giả ở khách sạn lại gặp nhau ở chỗ này của Lý tiên sinh, thật sự giống như bị ai đó cố ý sắp xếp vậy. Chị Chu Chu đâu? Nếu chị ấy biết chúng tôi ở đây, nhất định sẽ rất kinh hỉ(*) nha."
(*) Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.
Trong lời nói của cô ta có ý ám chỉ, ở đây người nào thông minh nghe không hiểu, may mà Diệp Khuynh không thân với bọn họ, cũng chỉ giương mắt nhìn cô ta một cái, không có tiếp lời.
"Khách sạn là mấy người Cố tiên sinh ở trước, chỗ Lý tiên sinh là chúng ta tới trước, ai có thể cố ý sắp xếp thành như vậy?" Giọng nói của Thẩm Dã hơi lãnh đạm. Không biết vì sao, sau khi luôn nằm mơ những giấc mơ kỳ lạ đó, trước kia Lý Nhu Nhu rất có thể giở thủ đoạn lừa gạt anh ta, bây giờ ở trong mắt anh ta đột nhiên kém cỏi rất nhiều.
Lý Nhu Nhu vốn còn muốn nói gì nữa, nhưng bị một ánh mắt của Thẩm Dã nhìn đến thấy lạnh cả người, cô ta ý thức được bản thân vượt giới hạn rồi, không dám tự chủ trương nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Dã, không lên tiếng.
Chú cười cười: "Chờ một lát Chu Chu sẽ ra tới, Lý tiểu thư ăn cơm trước đi, một chút nữa ôn chuyện cũ cũng không muộn."
Nhìn một mình Chu Chu, cũng không có đến mức đặc biệt khoa trương, nhưng so với một cô gái không có nội hàm, khıêυ khí©h, thì tính cách ngay thẳng đơn thuần vẫn rất trân quý.
Một người là Chu Chu, một người là Lý tiểu thư, sự thân thiết ở giữa đã quá rõ ràng. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lý Nhu Nhu lòng sinh ghen ghét, nếu không phải Cố Quyện Thư, Quý Chu Chu vẫn là con chuột hâm mộ cô ta, nhưng bây giờ khắp nơi lại chèn ép mình. Ngay cả khi cô ta không đúng, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Dã, sự chú ý dành cho cô cũng bắt đầu lớn hơn mình, dựa vào cái gì?
Quý Chu Chu trang điểm đơn giản, dấu răng trên mặt đã được che, đi đến cửa phòng ăn thì dừng một chút. Cô cũng ăn no rồi, còn quay lại làm gì? Hiện ra cái suy nghĩ này, Quý Chu Chu định chuẩn bị quay đầu rời khỏi.
"Chu Chu!" Diệp Khuynh lên tiếng kêu gọi, người trong phòng giống như hoa hướng dương, soạt một cái nhìn về phía cô, trong đó ánh mắt của Thẩm Dã là tha thiết nhất.
Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, lên tiếng chào hỏi rồi đi vào, sau khi đến bên cạnh Cố Quyện Thư ngồi xuống thì cầm quả trứng gà: "Mọi người ăn nhanh đi, cơm cũng sắp nguội."
"Không đâu, là phòng bếp vừa đưa lên." Thẩm Dã cười khẽ, kiềm chế mỗi khi gặp được cô, trở nên hào hứng không giống chính mình.Đưa tay không đánh mặt người tươi cười, coi như không muốn phản ứng với anh ta, nhưng cũng không thể không nể mặt anh ta như vậy, ai kêu người ta là nam chính đây. Quý Chu Chu nhìn Thẩm Dã một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Dã tựa như nhận được sự cổ vũ cực lớn, chỉ chỉ cái bánh bao giữa bàn: "Cái này có nhân thịt bò nấm hương, là món em thích, em ăn thử một chút xem có thích hay không."
Ánh mắt của Cố Quyện Thư chợt lạnh, sau khi Diệp Khuynh và Chử Trạm sửng sốt một chút, trong nháy mắt hiểu rõ tình hình, trong lòng đồng thời hoan hô một tiếng: Xuất sắc!
Sau đó thì bắt đầu nghiêm túc xem kịch vui, không hề có ý định giúp Cố Quyện Thư. Cho nên nói đôi khi có thể trở thành bạn bè, trên bản chất vẫn là bởi vì mọi người đều là một loại người.
"... Không cần, tôi dậy sớm, đã cùng ăn với chú rồi." Quý Chu Chu ngầm từ chối.
Thẩm Dã cười cười, kiềm chế nội tâm sinh ra mất mát: "Ăn no rồi tại sao còn muốn lột trứng gà, nếm thử đi, đồ ăn ở chỗ Lý tiên sinh, thật sự rất ngon."
"Thật sự đã ăn no rồi." Quý Chu Chu vẫn từ chối, tiện thể đưa trứng gà lột sạch vỏ vào miệng Cố Quyện Thư.
Hay lắm! Diệp Khuynh và Chử Trạm bưng ly sữa đậu nành lên, cách không khí không tiếng động cụng ly.
Đáy mắt của Thẩm Dã hiện lên một tia u ám, nhưng rất nhanh che giấu đi, bình tĩnh ăn cơm của mình. Lý Nhu Nhu ở bên cạnh anh ta, đôi mắt cũng sắp đỏ rồi, cắn môi cúi đầu xuống, giả vờ như mình đang ăn cháo.
Quý Chu Chu không có để ý người khác làm gì, nhìn thấy cháo trong chén của Cố Quyện Thư hình như không động, nghiêng đầu liếc anh một cái, nói: "Còn kêu tôi ăn cháo, tôi đi lâu như vậy, cũng không thấy cháo của anh ít hơn bao nhiêu."
Cố Quyện Thư lặng lẽ lấy trứng gà từ trong miệng ra, phần phía trên đã bị anh cắn, lòng đỏ bên trong lộ ra: "Em ăn lòng đỏ không?"
"Tôi không ăn." Quý Chu Chu quả quyết từ chối.
Cố Quyện Thư chầm chậm đối mặt với cô: "Lần trước em còn ăn lòng đỏ trứng vịt của tôi."
"Đó là lòng đỏ trứng muối, cái này là lòng đỏ trứng luộc." Quý Chu Chu kiên nhẫn giải thích, ai muốn ăn lòng đỏ trứng luộc a!
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc, tổng kết: "Đồ ăn ngon thì em ăn, đồ ăn không ngon thì không ăn?"
"Không sai." Quý Chu Chu gật đầu.
Cố Quyện Thư: "Vậy cái lòng trắng này em muốn ăn không?"
"Không ăn, tôi ăn no rồi." Quý Chu Chu vẫn từ chối như cũ.
Cố Quyện Thư dừng một chút: "Em ăn lòng trắng, tôi ăn lòng đỏ."
"... Tôi không ăn, thật sự đã no rồi." Cái gì mà mỗi cái đều kêu cô ăn, không thấy cháo cô cũng ăn không nổi sao.
Cố Quyện Thư không nói, Quý Chu Chu duỗi người, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt ướŧ áŧ của anh, nhất thời trên ót hiện ra sáu chấm.
Nói thế nào đây, cũng biết dáng dấp của Cố Quyện Thư đẹp, nhưng từ trước đến nay anh lười lợi dụng cái ưu thế này, cho nên sau khi Quý Chu Chu vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt ướŧ áŧ lại đáng thương của anh, giống như nghe thấy một con chó nhỏ vừa đầy tháng "Ẳng" một tiếng.
...... Má, sắc đẹp hại nước.
Mặt Quý Chu Chu không cảm xúc nhận lấy lòng trắng, nhét vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống.
Khóe miệng Cố Quyện Thư nhếch lên 0.1mm.
Lại thắng.