Chương 177: Anh thật sự nhìn thấy cô ấy?

Giống như Quý Chu Chu vừa chết, hai người bọn họ liền đồng thời mất đi người thân, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy sưởi ấm cho nhau.

Quý Chu Chu cười tỏa sáng trong ảnh chụp trên bàn thờ, Diệp Khuynh nhìn thấy lại chỉ muốn quăng ảnh chụp đi, hiện tại người còn sống, lại bị ba năm thờ cúng, ngẫm lại cũng thật là xui xẻo. Nhưng anh ta trông lão phu nhân ngày càng già đi, nên quyết định nhịn một chút trước, chờ lão phu nhân nghỉ ngơi rồi mới nói đến chuyện này.

Mấy người theo thứ tự thắp nhang cho ảnh chụp, lão phu nhân bắt đầu trò chuyện với bọn nhỏ, Cố Quyện Thư trước sau im lặng ngồi ở đằng kia, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong ảnh chụp.

Lúc Quý Chu Chu chết nói với anh, cô sẽ tìm mọi cách trở về bên anh, nhưng hôm nay đã ba năm rồi, anh trước sau vẫn chưa từng thấy cô, ngay từ đầu anh còn kiên định tin tưởng những lời này, nhưng đã hơn 1000 ngày đêm, anh vẫn đang đợi, cô hình như lại nuốt lời.

Phong tục tập quán của Thành phố A, sau khi thờ ba năm thì không thờ nữa, qua đêm nay, cô đã rời đi tròn ba năm. Cố Quyện Thư rũ mắt, không muốn nhìn tấm ảnh đó nữa.

Chử Trạm ở một bên vẫn luôn chú ý anh, nhìn thấy vẻ mặt anh chết lặng thì mím môi, cuối cùng không nói gì thêm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Ba năm này anh ta đã khuyên quá nhiều lần rồi, chuyện tới bây giờ anh ta đã sớm thấy rõ, loại chuyện này mặc kệ khuyên như thế nào cũng sẽ không có tác dụng gì hết, trừ phi Cố Quyện Thư tự mình buông xuống.

Nhưng Cố Quyện Thư là trục trung tâm trong não bọn họ, khi nào mới có thể buông đây.

Mấy người nói chuyện phiếm một lát, phòng bếp đã đưa đồ ăn lên, Diệp Khuynh nghĩ đến Quý Chu Chu còn chưa ăn gì, không biết khi nào lão phu nhân mới đi, vì thế tìm cớ đến phòng bếp, kêu người ta lấy cái mâm tới gắp một chút đồ ăn, rồi tự mình lén lút bưng mâm ra sân.

Quý Chu Chu đang đói lả, nghe thấy cửa kính pha lê bị gõ vang thì run lên một cái, sau khi nhìn thấy Diệp Khuynh thì vội kéo cửa xe ra: "Gì thế?"

"Ăn đi, tôi về đây." Diệp Khuynh đưa mâm vào.

Quý Chu Chu nói tiếng cảm ơn, vội vàng bưng mâm ăn cơm. Diệp Khuynh nhìn thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của cô thì hết sức hài lòng: Nhìn xem, có thể ăn như vậy, nhìn một cái đã biết là người sống.

"Chắc là lão phu nhân dùng xong cơm thì về phòng nghỉ ngơi, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện này cho Quyện Thư và Chử Trạm." Diệp Khuynh dặn dò.

Quý Chu Chu gật gật đầu: "Anh mau đi đi."

Diệp Khuynh lại liếc nhìn cô một cái, lúc này mới chạy chậm trở về. Sau khi trở về mấy người khác đang dùng cơm, Chử Trạm liếc anh ta một cái nhíu mày: "Cậu đi đâu?"

"À, đi ra ngoài gọi điện thoại." Diệp Khuynh lường trước chuyện mình đến phòng bếp lấy mâm đồ ăn, mấy người ở phòng bếp không tới mức lập tức đến đây mách lẻo, cho nên thuận miệng qua loa.

Chử Trạm rất là không đồng ý: "Tốt nhất đừng ra ngoài sân."

"Ò." Diệp Khuynh biết anh ta đang sợ cái gì, vội cúi đầu ăn cơm, che giấu sự đắc ý trên mặt mình.

Một bữa cơm kết thúc, đã hơn 9 giờ tối, dù sao lão phu nhân lớn tuổi, rất nhanh trên mặt đã lộ ra vẻ mệt mỏi.

Diệp Khuynh thấy thế vội vàng khuyên: "Bà nội, người mệt lắm rồi nhỉ, mau về nghỉ ngơi đi." Vị kia đã đợi trong xe hai tiếng rồi, phải nhanh chóng thả người ra mới được.

"Đúng vậy bà nội, người về nghỉ ngơi đi." Chử Trạm cũng khuyên theo.

Lão phu nhân khẽ lắc đầu: "Lần cuối cùng, ta muốn cùng các con trông chừng chốc lát."

Chử Trạm dừng một chút, không nói chuyện nữa, ngón tay của Cố Quyện Thư run lên, nhàn nhạt nhìn về phía ảnh chụp đen trắng. Diệp Khuynh thấy hai người bọn họ như vậy, trong lòng đều sắp vội muốn chết, chỉ có thể tự mình căng da đầu khuyên tiếp: "Bà nội, người vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, cô ấy cũng không để bụng chút chuyện này, nếu Chu Chu biết người vì cô ấy mà không màng thân thể của mình, thì trong lòng cô ấy nhất định khó chịu."



"Nó sẽ không biết." Lão phu nhân buông tiếng thở dài, hiếm khi xé bỏ lớp ngụy trang trên người.

Cô ấy sẽ biết, cô ấy đang ở ngoài sân đó. Nội tâm của Diệp Khuynh gào thét, trên mặt lại chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ, thấy lão phu nhân khăng khăng không nghe, cuối cùng đành phải tới gần bà nhỏ giọng khuyên nhủ: "Người trở về đi, nhất định hôm nay trong lòng Quyện Thư hụt hẫng, nếu người tiếp tục ở đây, chỉ làm anh ấy càng khó chịu hơn."

Lão phu nhân dừng một chút, Diệp Khuynh thấy có hi vọng, đôi mắt lập tức sáng lên: "Thật sự, con đưa bà về nhé, có vài lời con và Chử Trạm dễ khuyên nhủ hơn, nếu người ở đây e là cũng không tiện lắm."

Lần này lão phu nhân bị thuyết phục, liếc mắt nhìn Cố Quyện Thư một cái rồi vỗ vỗ tay Diệp Khuynh: "Nếu như vậy, con đưa ta về đi."

"Vâng ạ." Diệp Khuynh như trút được gánh nặng, sau đó ý thức được biểu hiện của mình hình như rất vui, nên vội vàng banh mặt, đỡ lão phu nhân lên lầu.

Sau khi Diệp Khuynh đỡ lão phu nhân lên lầu, Chử Trạm do dự phút chốc, vỗ vỗ bả vai Cố Quyện Thư: "Nén bi thương."

"Những lời này ba năm trước anh đã từng nói với tôi rồi." Cố Quyện Thư rũ mắt, khí chất trên người sau ba năm rèn luyện an tĩnh lặng lùng hơn chút, lại thêm chút trưởng thành.

Chử Trạm buông tiếng thở dài: "Không giống, ba năm trước, trông cậu không có đau lòng như bây giờ."

"Có thể do cung phản xạ của tôi khá dài." Cố Quyện Thư nhếch khóe môi lên, sau đó lại ý thức được không có gì buồn cười, môi mỏng lại mím thành một đường thẳng.

Ba năm trước lúc Quý Chu Chu chết anh không có đau lòng, bởi vì trong lòng còn có hy vọng, cô gái xấu xa đó nói mình sẽ trở về, sẽ tìm mọi cách tới gặp anh. Nhưng một năm rồi lại một năm nữa trôi qua, trước sau không thấy bóng dáng của cô, hôm nay sau ba năm, rốt cuộc anh đã hoàn toàn hết hy vọng.

Chử Trạm ngồi xuống bên cạnh anh: "Tôi cảm thấy cậu nên buông xuống, nếu cô ấy ở dưới suối vàng biết được, nhất định cũng không mong cậu cứ luôn như vậy."

"Nếu cô ấy ở dưới suối vàng có biết thì nên trở về, chứ không phải để tôi ở lại đây một mình." Cố Quyện Thư bình tĩnh nhìn ảnh chụp. Ba năm này nói không hận cô chút nào, đó là điều không thể, nhưng so với hận cô, anh còn hận bản thân mình hơn. Nếu biết thời gian ở bên nhau ngắn như thế, chắc anh sẽ đối tốt với cô hơn một chút mới đúng.

Lời nói của anh nhắc nhở Chử Trạm, Chử Trạm trầm mặc chốc lát, như là hạ quyết tâm, nhắm mắt lại chậm rãi nói: "Tôi nhìn thấy cô ấy."

Cố Quyện Thư vẫn nhìn ảnh chụp như cũ, giống như không nghe được Chử Trạm nói.

"Tôi nhìn thấy cô ấy, nhìn thấy Quý Chu Chu." Chử Trạm nhấn mạnh: "Ngay hôm nay."

Ngón tay của Cố Quyện Thư run lên, chầm chậm quay đầu nhìn về phía anh ta: "Anh nói cái gì?"

"Cô ấy ở trong xe Diệp Khuynh, lúc tôi gọi điện thoại nghe được giọng của Quý Chu Chu, sau khi Diệp Khuynh tới cũng nhìn thấy cô ấy, chỉ là không biết vì sao, chỉ có một mình tôi nhìn thấy, Diệp Khuynh lại không thấy gì hết. Quyện Thư!" Chử Trạm còn chưa nói hết lời, Cố Quyện Thư đã phóng ra ngoài như tên lửa, anh ta đành phải vội vàng đuổi theo.

Hai người cộng lại hơn 60 tuổi chạy như kẻ điên, tất cả sự chững chạc thành thục đều bị ném qua một bên. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư chỉ có thể nghe được tiếng gió và tiếng hít thở, trái tim tê dại giống như sắp quên đập, chạy một mạch đến trước xe Diệp Khuynh, nhìn thấy mọi thứ bên trong chợt dừng lại.

Chử Trạm không ngờ anh sẽ đột nhiên dừng lại, làm mình thiếu chút nữa đập vào người anh. Sau khi thấy Cố Quyện Thư ngây người, anh ta theo ánh mắt của Cố Quyện Thư nhìn qua, cũng ngẩn người theo.

"Tôi không nhìn thấy cô ấy, anh có thể nhìn thấy không?" Giọng Cố Quyện Thư hơi run, lần đầu tiên sau ba năm có cảm xúc phập phồng như người bình thường.

Chử Trạm bình tĩnh nhìn ghế phụ trống không hồi lâu, sau một lúc lâu rũ mắt: "Xin lỗi!"

"Trước đó, anh thật sự nhìn thấy cô ấy?" Đáy mắt của Cố Quyện Thư lập loè ánh sáng yếu ớt.



Chử Trạm kiên định gật đầu: "Tôi chắc chắn đã nhìn thấy."

"Nhưng mà bây giờ cô ấy lại biến mất." Ánh sáng trong đáy mắt của Cố Quyện Thư vụt tắt, cực kỳ bình tĩnh kiềm chế đưa ra kết luận: "Cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, đúng không?"

"Có lẽ tinh thần tôi bị rối loạn nhìn lầm rồi, dù sao mặc kệ là cậu hay là Diệp Khuynh, đều thân thiết với Chu Chu hơn tôi, sao chỉ có mình tôi có thể nhìn thấy chứ." Chử Trạm thấp giọng khuyên bảo, trong lòng hối hận đã nói ra chuyện này.

Cố Quyện Thư chua xót lắc lắc đầu, đang định quay về, thì nghe thấy Diệp Khuynh chạy ra, chột dạ hỏi: "Sao hai người ở đây?"

"Không có gì, chúng ta trở về đi." Chử Trạm ý bảo Diệp Khuynh đừng hỏi gì hết.

Nhưng mà Diệp Khuynh thấy xe trống không, kinh ngạc "Ơ" một tiếng: "Người đâu?"

"Người nào?" Cố Quyện Thư đột nhiên ngẩng đầu.

Diệp Khuynh dừng một chút, cười gượng liếc nhìn Chử Trạm một cái: "Đương, đương nhiên là Chu Chu. Cô ấy đâu?"

"Cậu cũng có thể nhìn thấy Quý Chu Chu?" Chử Trạm kinh ngạc, sau khi Diệp Khuynh gật đầu thì nhíu mày: "Vậy tại sao trước đó cậu không nói?"

"Đây không phải muốn đùa anh chút à." Diệp Khuynh chột dạ né ra sau, giải thích tất cả mọi chuyện hôm nay một lần, thấy Chử Trạm không tin, còn đánh giá xung quanh xe một vòng, cuối cùng bưng cái mâm trên ghế phụ ra: "Anh xem, đây là cô ấy ăn, ma quỷ có thể ăn cái gì sao?"

"Lúc hỏa táng chúng ta đều ở đây, cho dù cô ấy mượn xác hoàn hồn cũng không thể nào dùng cùng một thân thể, sao lại xuất hiện ở chúng ta trước mặt như vậy được." Chử Trạm không quá tán đồng.

Diệp Khuynh liếc Chử Trạm một cái: "Vừa rồi không phải nói sao, chúng ta thiêu sai người, hình như chỉ có một lời giải thích như vậy, bằng không chính là bản thân Chu Chu không phải người, rời khỏi thân thể rồi làm ra một thân thể giống nhau như đúc. Anh thấy anh bằng lòng tin cái nào hả."

Chử Trạm muốn nói anh ta không tin cái nào hết, nhướng mày nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Loại chuyện này tuyệt đối không có khả năng, nếu vừa rồi Chu Chu không phải quỷ, vậy chắc chắn cô ấy mang theo âm mưu cố ý tới tiếp cận cậu, nhất định phải cẩn thận một chút."

Còn chưa dứt lời, nhìn đến ánh mắt của Cố Quyện Thư thì anh ta đột nhiên không nói được nữa.

"Không ăn đậu phộng." Cố Quyện Thư khàn giọng chậm rãi mở miệng.

Chử Trạm dừng một chút, nhìn về phía đậu phộng trong mâm, không hiểu lắm. Diệp Khuynh nhìn bọn họ một cái, thấy bọn họ không định tính sổ với mình, đôi mắt ngó một vòng nghi hoặc: "Chu Chu đâu? Cô ấy đã chạy đi đâu rồi?" Nếu không phải tốn một buổi trưa thêm cả buổi tối để xác định cô ấy là người, thì lúc này đoán chừng mình lại cho rằng cô ấy biến thành bươm bướm bay đi.

"Nếu không phải ma quỷ, vậy nhất định còn ở đây trong ngôi nhà này. Chúng ta đi xem máy theo dõi, kêu người lục soát trong sân." Đáy mắt của Cố Quyện Thư hiện lên một tia kiên quyết: "Chỉ cần cô ấy ở đây, cũng đừng mong trốn nữa."

Diệp Khuynh sờ sờ lỗ mũi, nghĩ thầm, người ta tốn công cực khổ đến tìm anh, đương nhiên không định trốn nữa, làm gì khẩn trương như vậy. Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy sắc mặt Cố Quyện Thư, quyết định im miệng trước, cùng mấy người khác đi tìm người.

Trong viện đèn đuốc sáng trưng, sợ quấy rầy đến lão phu nhân, nên mọi người đều hết sức cẩn thận động tác, vì vậy dưới ánh đèn chỉ nhìn thấy đám người lặng lẽ không một tiếng động lục tới lục lui, trông rất là khủng bố.

Quý Chu Chu, người đang bị mọi người tìm kiếm, giờ phút này đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh, vừa cố gắng vừa mắng chửi đồ ăn Diệp Khuynh lấy, căn bản không tươi gì hết, hại cô ăn xong không bao lâu thì bắt đầu bị Tào Tháo rượt. Cũng may mình biết ngôi nhà này, cho nên rất nhanh tìm được một nhà vệ sinh trong sân, mới không ị đùn vào ngày đầu tiên trở về.

Cố gắng hồi lâu, cuối cùng cô đã bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt thoải mái. Trong giây phút mở cửa, trước mặt đột nhiên sáng đèn lên, cô phản xạ có điều kiện híp mắt một cái, thì nhìn thấy Cố Quyện Thư cầm đầu một đống người đứng đối diện.

Trong nháy mắt cô chỉ muốn nói một câu: Haiz, có cơ hội cùng nhau ị ha.