Tang lễ rất nhanh được tổ chức, bởi vì yêu cầu của Cố Quyện Thư, cho nên mọi thứ được giản lược. Ngoại trừ người của Cố gia thì chỉ có hai người bạn thân thiết là Diệp Khuynh và Chử Trạm biết, vì vậy trên linh đường rất an tĩnh.
Dường như Cố lão phu nhân già thêm chút rồi, đôi mắt bà hơi đυ.c, nhìn chằm chằm cô gái cười thật vui vẻ trong ảnh chụp, tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy.
Chu Trường Quân đi sắp xếp những chuyện khác, bên người Cố Quyện Thư chỉ có Diệp Khuynh và Chử Trạm. Hai người nhìn nhau mấy lần, rốt cuộc Diệp Khuynh nhịn không được mở miệng: "Quyện Thư, anh muốn khóc thì khóc đi, có lẽ tâm tình sẽ tốt hơn một chút."
"Có cái gì để khóc." Cố Quyện Thư lười biếng đứng dậy, liếc nhìn cô gái trong ảnh chụp một cái, rồi cuối cùng nhìn về phía hai người bạn thân: "Bận rộn hai ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi đi."
"Mấy ngày nay tôi không có việc gì, hay là ở lại nhé." Diệp Khuynh nhanh chóng nói.
Chử Trạm cũng gật đầu: "Trong kỳ nghỉ, không muốn về."
Cố Quyện Thư biết bọn họ lo lắng cho mình, vốn định nói không cần, nhưng nghĩ nghĩ vẫn không nói ra, tùy bọn họ muốn làm gì làm. Dù sao qua một thời gian nữa, bọn họ sẽ phát hiện, thực ra thật sự mình không đau lòng.
Cũng như theo lời Cố Quyện Thư, ngày qua ngày trôi đi, bọn họ ở với anh hồi lâu, phát hiện anh vẫn không có gì lạ thường, vì thế dần dần yên tâm đi làm chuyện của mình. Cuộc sống vẫn đang tiếp tục, mọi người vẫn bận rộn như trước, giống như chưa từng quen biết Quý Chu Chu.
*
Quý Chu Chu chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên nhẹ đi, sau đó nặng nề hơn, khi phản ứng lại thì người và chăn lăn xuống đất. Cô kêu rên một tiếng, mở mắt ra nhìn thấy mọi thứ xung quanh quen thuộc nhưng xa lạ, sửng sốt một chút phản ứng lại, vậy là cô đã trở về rồi?
Cô nhảy dựng lên giường tìm kiếm, sau khi tìm được quyển sách "Thâm tình si mê" thì vội ôm vào trong lòng, cố gắng nghĩ lại lúc đó mình xuyên như thế nào. Nghĩ đến lúc ấy mình xem xong sách thì ngủ mất, cô lập tức làm bộ làm tịch lật sách một lần, rồi mới nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng mà muốn ngủ cũng không ngủ được, Quý Chu Chu thử rất nhiều lần, quyết định ra ngoài mua chút thuốc ngủ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau khi quyết định thì thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, lúc mở cửa thì cửa nhà đối diện cũng mở, một cô gái xinh đẹp bước ra. Chính là Quý Thính, chị em cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện của Quý Chu Chu.
Vốn dĩ cô cũng không biết mình họ gì, nhưng bởi vì có mối quan hệ quá tốt với Quý Thính nên dứt khoát mang theo họ cô ấy, cho nên mới nói, họ giống như chị em ruột thịt hơn.
"Cậu làm gì mà lo lắng sốt ruột thế?" Quý Thính nhìn cô một cách kỳ quái.
Vẻ mặt Quý Chu Chu khẩn trương nhìn cô ấy: "Nói ra có thể cậu không tin, mình xuyên sách."
"..."
"Thật sự, đã xuyên gần một năm rồi, nhưng bây giờ xuyên trở về mới phát hiện thời gian bên này lại không đổi. Cậu nhất định phải tin mình." Quý Chu Chu sợ Quý Thính xem cô có bệnh tâm thần.
Mặt Quý Thính không cảm xúc nhìn cô, sau một lúc lâu gật đầu: "Mình tin."
"Thật à?" Ánh mắt của Quý Chu Chu sáng lên, sau đó hơi do dự: "Chuyện như vậy, sao cậu tin mình?"
Quý Thính trầm mặc một lát, dùng khuôn mặt xinh đẹp làm ra biểu cảm khác cá mặn(**): "Bởi vì mình cũng xuyên."
"..." Ưu điểm lớn nhất của Quý Thính chính là từ trước đến nay không nói dối với cô.
"Rất nhiều sách." Quý Thính bất đắc dĩ sờ mũi một cái. Nhìn đến vẻ mặt sốt ruột của Quý Chu Chu, dò hỏi: "Cho nên bây giờ cậu cứ gấp như vậy, là muốn làm gì?"
"Mình muốn quay lại." Quý Chu Chu buột miệng thốt ra: "Người đàn ông của mình còn ở trong sách đó, mình muốn đi tìm anh ấy."
Quý Thính sửng sốt: "Cho nên cậu định làm gì bây giờ?"
"Đương nhiên là nghĩ cách trở về á. Mình định thử xem có thể quay lại như lúc trước khi chưa xuyên không." Quý Chu Chu nhíu mày.
Quý Thính suy nghĩ một chút: "Hẳn là không dễ vậy đâu."
"Vậy phải thử mới biết được." Lòng Quý Chu Chu nóng như lửa đốt.
Quý Thính nghĩ nghĩ, mở cửa nhà ý bảo cô vào cùng mình. Quý Chu Chu vội vàng đi theo, chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú trắng trắng gầy gầy từ phòng ngủ bước ra. Sau khi nhìn thấy người lạ thì biểu cảm vốn lười biếng của anh lập tức địch ý mười phần, cảnh giác nhìn Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu: "..." Người đàn ông này, sao mà giống như bị bệnh.
"Cậu giấu đàn ông trong nhà lúc nào vậy?" Quý Chu Chu sợ hãi kêu lên.
Quý Thính một mặt không sao cả: "Nói ra thì rất dài."
"Vậy hay cậu đừng nói nữa, bây giờ mình rất sốt ruột, cậu kêu mình vào đây là có cách giúp mình à?" Quý Chu Chu lo lắng hỏi.
Quý Thính gật gật đầu, chầm chậm đi đến trước mặt người đàn ông, giơ một ngón tay lên chọc chọc cánh tay anh ta: "Bạn em cũng xuyên sách."
"Liên quan gì tới anh." Người đàn ông nắm chặt tay Quý Thính vào lòng bàn tay, sự ham muốn chiếm hữu mười phần.
"Em cảm thấy chắc là do anh viết đại kết cục." Quý Thính nói xong ghé mắt nhìn về phía Quý Chu Chu: "Sách đó tên gì?"
"Thâm tình si mê."
"Nghe quen không?" Quý Thính hỏi người đàn ông.
Anh ta trầm mặc phút chốc, tỏ vẻ không tình nguyện: "Hình như là anh viết."
Quý Chu Chu: "..." Đã xảy ra gì, sao tác giả cũng lòi ra rồi.
"Không thể nào nha, sách đó là Tiểu Nhu Nương viết, Tiểu Nhu Nương hẳn là nữ chứ?" Quý Chu Chu đưa ra nghi ngờ.
Trong mắt người đàn ông chỉ có Quý Thính, đối diện với câu hỏi của cô không có kiên nhẫn lắm: "Tôi tùy tiện lấy, cô có ý kiến?"
Đây quả nhiên là tên biếи ŧɦái. Quý Chu Chu liếc anh ta một cái, kéo Quý Thính qua: "Sao cậu lại quen biết loại đàn ông này?"
"Nói ra thì rất dài."
"Vậy đừng nói nữa, chia tay. Bây giờ mình đi mua thuốc ngủ." Quý Chu Chu ngắn gọn súc tích.
Sắc mặt người đàn ông lập tức không tốt, Quý Thính liếc nhìn anh ta một cái: "Chu Chu muốn xuyên trở lại sách, anh có cách không?"
"Không có." Người đàn ông dứt khoát trả lời.
Quý Thính dừng một chút: "Chúng ta viết lại kết cục trong sách, cho nên đã quay về, vậy anh viết lại kết cục trong hiện thực, có phải Chu Chu cũng có thể quay về sách hay không?"
Ánh mắt Quý Chu Chu sáng lên, hình như cách này uy tín hơn thuốc ngủ của cô.
Người đàn ông không vui nhìn Quý Chu Chu một cái, khi nhìn lại Quý Thính thì chỉ còn lại sự uất ức: "Em muốn anh thêm một người xuyên vào? Biết làm như vậy tốn công lắm không?"
"Thử xem sao, nói không chừng sẽ được." Quý Thính khuyên bảo.
Người đàn ông không nói lời nào, nếu không phải do anh ta lười nên viết nhiều kết cục tội tệ như vậy, thì lúc trước cũng sẽ không bị người đọc oán niệm làm cho mất trí nhớ, khốn khổ làm nam phụ bi thảm trong mỗi quyển sách. Bây giờ muốn anh ta sửa văn, còn khó chịu hơn gϊếŧ anh ta.
Quý Thính nhìn Quý Chu Chu càng thêm sốt ruột, duỗi tay sờ sờ đầu chó của người đàn ông, ở bên tai nói thầm với anh ta mấy câu. Ánh mắt của người đàn ông sáng lên, tiếp đó hơi chần chừ: "Thật?"
"Ừm, đi thôi." Quý Thính gật đầu.
Người đàn ông lập tức về phòng mở máy tính lên, đi tìm tài khoản tác giả lâu năm của mình. Quý Chu Chu do dự nhìn cửa phòng ngủ đóng lại lần nữa: "Cậu nói gì với anh ta?"
"Bí mật." Quý Thính bình tĩnh trả lời.
Quý Chu Chu nghi ngờ híp mắt lại, sau một lúc lâu buông tiếng thở dài: "Kệ hai người nói gì, có điều lai lịch của anh ta cậu biết rõ không? Nhất định phải biết rõ, bằng không..."
"Chu Chu!" Quý Thính cắt ngang lời cô nói, bình tĩnh trả lời: "Mình và anh ấy đã trải qua mấy đời, anh ấy đối xử với mình rất tốt."
Quý Chu Chu bình tĩnh nhìn cô ấy, hồi lâu lộ ra một nụ cười: "Vậy là tốt rồi, cậu quyết định, mình đều tán thành."
Quý Thính cũng cười theo một cái, sau đó lại cười không nổi: "Nếu cậu có thể quay về đó, có phải sẽ không trở lại nữa?"
Tim Quý Chu Chu run lên, cúi đầu lẩm bẩm một câu: "Thật xin lỗi!"
"Không sao, quyết định của cậu, mình đều ủng hộ." Quý Thính nghĩ nghĩ, sờ đầu Quý Chu Chu giống như an ủi người đàn ông kia.
Quý Chu Chu cười cười, vừa định nói chuyện thì anh ta đã bước ra: "Sửa xong rồi."
"Nhanh như vậy?" Quý Chu Chu kinh ngạc.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, rồi kéo Quý Thính vào lòng mình. Quý Chu Chu lười để ý bệnh ham muốn chiếm hữu của anh ta, lấy di động ra tìm quyển sách "Thâm tình si mê" trên trang web, sau đó nhìn thấy tất cả các chương đều bị xóa, chỉ để lại hơn 300 chữ đại cương xuyên sách. Câu nói cuối cùng là: "Từ đây mọi người hạnh phúc vui vẻ trải qua một đời."
Quý Chu Chu: "..." Cô chưa từng thấy sự qua loa như vậy.
"Ba, hai, một không biến mất, chứng tỏ cách này sai. Cô đi đi." Người đàn ông đuổi người.
Quý Chu Chu hồn bay phách lạc rời đi, Quý Thính vốn muốn đi theo, nhưng bị cô từ chối. Quý Chu Chu không có về nhà, mà là vào thang máy đi tìm tiệm thuốc. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Rõ ràng ngay từ đầu cô đã không nghĩ tới việc thông qua sửa kết cục để quay về, nhưng thật sự thất bại, trong lòng lại bắt đầu cuống cuồng lên.
Thang máy chậm rãi đi xuống, cuối cùng dừng lại ở lầu 1, cửa thang máy mở ra, Quý Chu Chu thất thần đi ra ngoài. Hai người khiên đồ đạc đi ngang qua cô, trong đó có một người không kiên nhẫn chửi: "Có mắt hay không hả, không thấy bên này đang vội sao? Tránh ra, tránh ra!"
Quý Chu Chu vội vàng tránh ra, nhìn bọn họ nâng một giá áo quần áo đi qua, hậu tri hậu giác nhìn về phía cảnh vật xung quanh
Dưới thang máy không phải là hành lang sao, tại sao cô lại xuất hiện ở phim trường? Quý Chu Chu mừng như điên nhìn về phía sau, cửa thang máy lúc nãy cô bước ra đã biến mất.
Sự kích động qua đi, cô đột nhiên hơi sợ hãi, sợ mình xuyên đến sách khác, vì thế nhanh chóng đi tìm một nữ sinh trông dễ nói chuyện, hỏi: "Cho hỏi ở đây là đâu?"
"Đoàn phim đó, ngay cả nơi này là đâu cũng không biết, cô làm sao đến đây?" Nữ sinh tò mò hỏi.
Quý Chu Chu kích động đến không nói được lời nào, chầm chậm mới kiềm chế chút: "Ý tôi hỏi là, nơi này là đoàn phim của ai, ai là đạo diễn? Ai là diễn viên?"
"Đạo diễn Diệp Khuynh. Cô là ai?" Nữ sinh nhìn cô hơi chần chừ.
Quý Chu Chu nghe thấy tên Diệp Khuynh, rốt cuộc thả lỏng lại, vội tìm bóng dáng của Diệp Khuynh khắp nơi, kết quả được cho biết hôm nay kết thúc công việc sớm, Diệp Khuynh đã về khách sạn.
Quý Chu Chu giả nhân viên công tác của đoàn phim, sau khi vào trong hỏi một lần thì biết số phòng khách sạn của Diệp Khuynh, rồi cô vội vã đi tìm người.
Trong khách sạn, Diệp Khuynh vừa gọi điện thoại cho Chử Trạm, vừa thu dọn đồ đạc: "Yên tâm đi, bây giờ tôi xuất phát, trước 6 giờ sẽ tới chỗ Quyện Thư. Ừm, tôi biết rồi, anh cũng vậy nha, chạy xe cẩn thận chút."
Diệp Khuynh nói chuyện, cầm túi mở cửa chuẩn bị rời đi. Trong nháy mắt mở cửa ra, ngoài phòng có một cô gái đang định gõ cửa nhìn thấy anh ta thì ánh mắt sáng lên, lộ ra một nụ cười chói lọi: "Hello Diệp đạo!"
Diệp Khuynh dừng một chút, sau khi bình tĩnh cúp điện thoại thì nhìn Quý Chu Chu, khẽ mỉm cười, hai mắt lộn một cái, tựa thẳng lưng vào tường.
"Diệp Khuynh."