Quý Chu Chu vốn dĩ cho rằng vào đại sảnh, tự mình tìm một góc nào đó đứng là được, kết quả bị Cố Quyện Thư trực tiếp dẫn lên lầu hai.
Dưới lầu là những người trẻ tuổi cầm ly rượu đi tới đi lui, trên lầu hầu như tất cả đều là người trên sáu mươi tuổi, hiển nhiên là những nhân vật bậc trưởng bối. Trên mặt những người này đều treo một nụ cười, nhìn có vẻ điềm đạm, nhưng có thể có được địa vị ngày hôm nay, người nào không có một chút vết dơ. Quý Chu Chu lấy lại tinh thần, khoác cánh tay Cố Quyện Thư không chịu buông.
Cố Quyện Thư dừng một chút, còn chưa kịp nói chuyện, xung quanh bởi vì anh xuất hiện nên trong chớp mắt trở nên yên tĩnh, tiếp theo một người đàn ông quắc thước(*) cười cười đi về phía anh: "Cố hiền chất, đã lâu không gặp a."
(*) Người đàn ông quắc thước: (người đàn ông tuổi đã cao) có vẻ mạnh khoẻ, nhanh nhẹn và rắn rỏi. Quý Chu Chu lập tức đứng thẳng. Đùa à, vị này đang mặc Đường trang(1), trong ấn tượng sâu sắc của cô, ông lão mặc Đường trang đều là đại gia.
"Trương gia gia, đã lâu không gặp." Cố Quyện Thư khẽ gật đầu.
Giọng nói từ tính trầm ổn, cùng với giọng nói bình thường luôn chậm rãi không giống nhau lắm. Quý Chu Chu liếc mắt nhìn anh một cái, mới phát hiện đâu chỉ có giọng nói, cả người anh cũng khác nhau so với lúc ở nhà.
Lúc này tóc Cố Quyện Thư chải xước lên, ít đi một phần lười biếng, thêm vài phần lành đạm, một đôi mắt không có cảm xúc gì, khóe môi lại câu lấy một vòng cung thích hợp, đối đáp với đám cáo già này cũng thành thạo, không giống như học sinh tiểu học làm ra loại chuyện đi kéo công tắc nguồn điện đuổi người chút nào.
Quý Chu Chu khéo léo duy trì nụ cười, kinh ngạc trong lòng không lộ ra nửa phần. Quen thuộc với bộ dáng vô lực công kích của anh, cô thiếu chút nữa đã quên mất đây là "Kim chủ" ăn thịt người không nhả xương, may mà đi ra ngoài một chuyến, cũng coi như nhắc nhở chính mình.
Quý Chu Chu yên tĩnh khoác cánh tay Cố Quyện Thư, làm một cái bình hoa chuyên nghiệp.
(Truyện chính chủ truyenhdt.com TieuHiTieuHi). Từ trong cuộc đối thoại của bọn họ, cô mới biết đây là một buổi tiệc mừng thọ, ông lão mặc Đường trang trước mắt tên Trương Thành, là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay.
"Sức khỏe của lão phu nhân vẫn tốt chứ? Đã lâu rồi ta chưa gặp bà ấy, có cơ hội hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm mới được." Trương Thành cười ha hả nói.
Một bên khóe môi Cố Quyện Thư nhếch lên: "Hôm trước không phải Trương gia gia mới vừa gặp bà nội, sao lại rất lâu chưa gặp?"
Sắc mặt Trương Thành thay đổi, ánh mắt khẽ động: "Hôm đó ta đi ra ngoài xã giao, vừa khéo nhìn thấy bà ấy, lời còn chưa kịp nói đã đi rồi, kể ra không tính."
"Cũng phải, nếu Trương gia gia thực sự có chuyện gì, nói với cháu là được rồi, dù sao bây giờ Cố gia là do cháu làm chủ." Cố Quyện Thư ôn hòa nhìn ông ta.
Trương Thành ngượng ngùng cười cười: "Cũng không nhất định, trong đám tiểu bối này ta thấy một mình cháu là có tiền đồ, còn tuổi nhỏ đã có thể độc chắn(*) một mặt."
(*) Độc chắn: đơn độc - che chắn. Quý Chu Chu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ không nghe thấy sóng ngầm giữa bọn họ phun trào.
Đáng tiếc, việc này không phải cô không muốn dính vào thì có thể không dính vào.
"Trương gia gia lúc nãy đã muốn hỏi cháu, vị tiểu thư này là?"
"Bạn gái." Cố Quyện Thư bình tĩnh trả lời.
Quý Chu Chu dừng một chút, không nghĩ tới Cố Quyện Thư sẽ dùng thân phận này giới thiệu cô. Cô không biết nên tiếp lời như thế nào, dứt khoát ngại ngùng nhìn về phía Trương Thành cười cười, tiếp theo thì cúi đầu, tùy ý ông ta nghĩ như thế nào thì nghĩ đi.
Ánh mắt Trương Thành lộ ra một tia độc ác, rất nhanh giấu đi: "Vậy à, tìm bạn gái hồi nào, sao lại không nói một tiếng với Trương gia gia. Lão phu nhân đã biết chưa?"
"Bà nội tuổi lớn, không muốn để cho bà lo lắng." Cố Quyện Thư rủ mắt.
Trương Thành cười gượng: "Biết là cháu hiếu thảo nhất. Mau dẫn vị tiểu thư này đi nghỉ ngơi một chút đi, chờ lát nữa khai tiệc ta kêu người đi gọi các cháu."
Cố Quyện Thư gật gật đầu, xoay người dẫn Quý Chu Chu rời đi, ánh mắt của Quý Chu Chu nhìn lướt qua khuôn mặt trong nháy mắt đen lại của Trương Thành, yên lặng giả vờ cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Người phục vụ đưa bọn họ đến căn phòng tầng cao nhất. Cố Quyện Thư vừa vào cửa đã đem cà vạt tháo xuống, mở cúc áo sơ mi, trong nháy mắt lại biến thành quý thiếu gia lười biếng vô hại kia. Quý Chu Chu liếc mắt nhìn anh một cái, yên lặng đóng cửa lại.
Tuy không biết mặt nào của anh là thật, nhưng mặt này bây giờ tốt nhất vẫn đừng để bị người khác nhìn thấy.
"Còn hơn hai tiếng nữa tiệc tối mới bắt đầu, nghỉ ngơi trước đi." Cố Quyện Thư nửa nằm trên sô pha nói, mở tivi lên.
Quý Chu Chu một trận vô ngữ, cái tên chết tiệt này thật sự là Cố đại gia khi nãy trò chuyện vui vẻ với đám cáo già?
Cố Quyện Thư chuyển đổi mấy đài, im lặng một hồi mở miệng: "Phí sinh hoạt tháng sau của em giảm một nửa."
"Dựa vào cái gì?" Quý Chu Chu trừng lớn đôi mắt: "Lúc nãy tôi không có làm cho anh mất mặt!"
Cố Quyện Thư ẩn ẩn liếc cô một cái, ánh mắt lại lần nữa rơi vào tivi. Quý Chu Chu theo ánh mắt của anh nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy bộ phim truyền hình lúc trước bị cô nhìn thấu. "......" Ha.
Vốn dĩ một chút tích góp cũng không có, tiền tháng sau lại bị trừ đi một nửa, Quý Chu Chu u oán chiếm đoạt một cái ghế sô pha dài khác, dùng sự im lặng kháng nghị anh chèn ép tàn khốc đối với người dân lao động.
Bên tai Cố Quyện Thư không có động tĩnh, anh quay đầu nhìn lại, Quý Chu Chu người dùng sự im lặng để kháng nghị, đã ngủ rồi, an tĩnh mềm mại không giống cô ngày thường. Phòng hơi lạnh, Quý Chu Chu ăn mặc lại ít, vô ý thức co rút trên sô pha.
Cố Quyện Thư im lặng chốc lát, cởi tây trang trên người ra nhắm chuẩn cô, giây tiếp theo tây trang vèo một cái ở trên người cô. Quý Chu Chu "Hừ hừ" một tiếng, mặt ở trên tây trang cọ cọ, tiếp tục giấc ngủ của cô.
Cố Quyện Thư cũng hơi buồn ngủ, tắt tivi nhắm mắt lại. Lúc vừa định nghỉ ngơi, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ánh mắt của anh trong nháy mắt thanh tĩnh mở ra.
Một giấc ngủ này của Quý Chu Chu thật sâu, lúc tỉnh lại trời đã tối rồi. Cô kêu Cố tiên sinh một tiếng, sau đó không ai đáp lại, tự mình sờ soạng đi mở đèn.
Xem thời gian một chút, đã sắp 7 giờ tối, sau khi cô gửi tin nhắn cho Cố Quyện Thư, thì nhìn chằm chằm áo khoác tây trang bên cạnh phát ngốc.
Chỉ một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, Quý Chu Chu chạy ra mở cửa: "Cố tiên sinh, anh đi đâu...... Là anh?" Sao lại là anh ta, thật đúng là âm hồn bất tán.
Thẩm Dã nhìn thấy cô nhíu mày lại, biểu cảm càng thêm u ám: "Sao em lại đến đây?"
"Tôi là bạn gái Cố tiên sinh." Quý Chu Chu liếc nhìn hành lang không người: "Anh làm sao chạy đến đây?"
"Em biết hôm nay là trường hợp gì không? Tại sao phải đến cùng anh ta? Khi nào thì em mới có thể biết suy nghĩ một chút?" Thẩm Dã thấy cô phòng bị mình như vậy, nhiều ngày tích tụ không chịu được nữa, rốt cuộc bùng nổ.
Từ nhỏ đến lớn, Quý Chu Chu vẫn chưa từng bị ai đó rống qua như vậy, sau khi sửng sốt một chút, coi anh ta là nam chính cái gì, biểu cảm lập tức lạnh xuống: "Tại sao tôi không thể đến? Thẩm Dã, anh lấy cái lập trường gì đến nói tôi, phiền anh làm ơn rõ ràng, chúng ta bây giờ đã không có quan hệ rồi."
Thẩm Dã sửng sốt, lúc này mới ý thức được bản thân thất thố, chính là anh ta kiêu ngạo không cho phép mình cúi đầu với Quý Chu Chu. Quý Chu Chu thấy anh ta nhấp môi không nói, cuối cùng giọng nói chậm lại: "Anh biết đấy, chúng ta đã kết thúc, anh đến tìm tôi như vậy, chỉ khiến cho tình cảnh của tôi thêm khó xử."
"...... Anh chỉ là lo lắng cho em." Giọng nói của Thẩm Dã khàn khàn.
Quý Chu Chu khẽ cười một tiếng: "Nếu anh thật sự lo lắng cho tôi, thì lúc trước sẽ không tặng tôi cho người đàn ông khác. Thừa nhận đi Thẩm Dã, anh căn bản chưa từng yêu tôi, mà cuối cùng tôi cũng thấy rõ điều này. Cho nên cầu xin anh, đừng đến quấy rầy tôi nữa."
Mặc dù giọng nói của cô nghe ra có chút khổ sở, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, rõ ràng đã đưa ra quyết định.
Hôm nay cô rất đẹp, thật muốn cho người ta giấu đi cái vẻ đẹp này. Thẩm Dã hơi thất thần, anh ta đã từng suy nghĩ biến cô trở thành búp bê Tây Dương cất giữ tâm tư.
(Truyện chính chủ truyenhdt.com TieuHiTieuHi). Đó là lần đầu tiên lúc bọn họ gặp mặt, ngay lúc đó một lần nhíu mày một lần cười của cô đều giống như mang theo hào quang, khiến cho người ta không rời mắt được.
Đã rất lâu rồi anh ta chưa thấy qua Quý Chu Chu như vậy.
"Chu Chu, anh......" Lời nói của Thẩm Dã đã đến miệng nhưng nói không ra, đôi mắt đỏ hoe xoay người rời đi, mới vừa đi được hai bước thì dừng lại: "Hôm nay, Trương Thành vốn dĩ định ở trong tiệc mừng thọ, đem cháu gái của mình giới thiệu cho Cố Quyện Thư, chuyện này đã được lão phu nhân Cố gia đồng ý. Mặc dù không phải đính hôn, nhưng người sáng suốt cũng biết không khác gì với đính hôn."
Trong lòng Quý Chu Chu động một cái.
"Bây giờ chuyện này, bởi vì em làm hỏng, chỉ sợ Trương Thành và lão phu nhân Cố gia sẽ theo dõi em." Thẩm Dã thở dài: "Anh là người xấu, Cố Quyện Thư chưa chắc là người tốt, mọi việc em nên giữ trong lòng, ít nhất trước lúc anh đón em về nhà, hãy sống thật tốt."
Quý Chu Chu thấy anh ta đến bây giờ vẫn còn toan tính lừa mình, sau khi nhịn nhẫn một chút nhàn nhạt mở miệng: "Lúc trước nếu không phải Cố tiên sinh giữ tôi lại, bây giờ tôi có thể đã bị anh đưa cho mấy người đàn ông khác. Cho nên, mặc kệ anh ấy làm cái gì, anh ấy cũng là ân nhân của tôi. Tôi tin tưởng anh ấy."
Cô coi như là nhìn rõ, nếu mình lại dùng chính sách lúc trước dụ dỗ, chỉ sợ người này vẫn không từ bỏ ý định, suy cho cùng vẫn muốn tìm cơ hội lợi dụng cô. Mà một khi mình bán đứng Cố Quyện Thư, thì cũng sẽ đi theo con đường giống nguyên nữ chính.
Quý Chu Chu không muốn chết, cho nên cô cần phải điều chỉnh chiến lược. Lúc trước vốn định một bên nghĩ cách lấy được sự tin tưởng của Cố Quyện Thư, một bên làm cho Thẩm Dã mang lòng áy náy với mình, như vậy đợi sau khi Cố Quyện Thư thất thế, cô còn có thể lợi dụng sự áy náy của anh ta toàn thân rút lui.
Bây giờ xem ra, trên đời không có phương pháp lưỡng toàn, cô muốn lấy được cái này cần phải vứt bỏ cái khác. Mà hai người đàn ông này, một người sẽ ngược cô trăm ngàn lần, một người sẽ trở thành hung thủ gϊếŧ cô. Nên lấy lòng người nào, cô gần như trong nháy mắt đã đưa ra quyết định.
"Anh cũng không cần đến đón tôi, Quý Chu Chu lúc trước đã chết rồi. Lúc anh đem cô ấy chuyển qua tay người khác thì cô ấy đã chết. Bây giờ tôi không phải là cô ấy." Quý Chu Chu nhàn nhạt nói.
Thẩm Dã đột nhiên cứng đờ, vừa muốn mở miệng nói chuyện, giọng nói của Cố Quyện Thư từ cuối hành lang truyền đến: "Thẩm tiên sinh."
Thẩm Dã sửng sốt một chút, không nghĩ tới nhanh như vậy Cố Quyện Thư đã quay lại, anh ta lập tức treo nụ cười lên: "Cố tiên sinh, đã lâu không gặp."
Cố Quyện Thư nhìn về phía Quý Chu Chu ở phía sau anh ta, Thẩm Dã cười vài tiếng: "Tôi vốn dĩ muốn đến chào hỏi anh một tiếng, lại không nghĩ rằng ngài không ở đây, nên định quay về."
"Không tiễn." Mắt Cố Quyện Thư nhìn thẳng từ bên người anh ta đi qua, một ánh mắt cũng không dâng tặng.
Nụ cười trên mặt Thẩm Dã biến mất, nghiến chặt răng sãi bước rời khỏi.
Quý Chu Chu đợi Cố Quyện Thư vào cửa, thì đóng cửa phòng lại, do dự một chút giải thích: "Là anh ta tìm tới cửa, tôi tưởng anh đã quay lại, nên đi mở cửa."
Cố Quyện Thư quét cô một cái, chầm chậm ngồi xuống sô pha: "Tôi đi gặp một người bạn, thấy em ngủ nên không kêu em."
"...... Không cần giải thích với tôi, tôi đợi ngài là chuyện nên làm." Quý Chu Chu cười dịu dàng. Lời nói của Thẩm Dã rốt cuộc khiến cô ghi tạc trong lòng, lòng dạ người đàn ông này quá sâu, cô phải cảnh giác mọi lúc. Mặc dù có rất nhiều nghi ngờ, nhưng chỉ có thể yên lặng đi thăm dò, không thể hỏi trực tiếp được.
Cố Quyện Thư dừng một chút, bình tĩnh nhìn về phía cô: "Quý Chu Chu lúc trước đã chết."
"Hả?"
"Em hiện tại là Nữu Hỗ Lộc(*) · Chu Chu?"
(*) Nữu Hỗ Lộc: Là một họ thời xưa (Chi tiết hãy search Google). "......" A a a a... Cô thật sự không có cách đem cái người ngạo mạn này đi cúng bái!