Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện, Tôi HE Với Nam Chính Cố Chấp

Chương 12: Dỗ dành.

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Bịch..."

Trong bóng tối, Kiều An Niên không cẩn thận đυ.ng vào ghế trẻ em thấp bé.

"Ôi…" Kiều An Niên đau khổ khom lưng xuống, xoa nhẹ xương bị bản thân đυ.ng vào.

Đáy mắt của Hạ Nam Lâu đang cầm chặt kéo vụt một tia khinh bỉ.

Kiều An Niên nhanh chóng dựng ghế trẻ em bị anh làm ngã, nhanh chóng nhìn về phía giường, bánh bao nhỏ ở trên giường không có động đậy.

Kiều An Niên thở phào nhẹ nhõm, bánh bao nhỏ không bị anh làm ổn tỉnh giấc là được.

Hạ Nam Lâu dựa vào tiếng bước chân và ánh sáng dưới da mắt có thể phán đoán được Kiều An Niên đến gần rồi, tay giấu trong chăn của cậu từ từ nhấc lên.

Dựa vào ánh sáng trong đèn pin điện thoại, cuối cùng Kiều An Niên cũng thuận lợi đi đến bên giường. Anh đặt điện thoại dùng để chiếu sáng ở trên đầu giường, tay sờ vào khuôn mặt của bánh bao nhỏ.

"Sao cảm giác... nóng hơn hồi sáng rồi?"

Hạ Nam Lâu nhíu này, Kiều An Niên đang tự nói chuyện gì vậy?

Anh không phải nhân lúc cậu ngủ dễ "dạy dỗ" cậu sao?

Nhiệt độ cơ thể của trẻ em vốn đã cao hơn người lớn, chỉ dựa vào tay anh cũng không sờ ra được gì vì vậy anh vẫn phải đo nhiệt độ một cái.

Kiều An Niên thu tay lại.

Lúc trước Kiều An Niên theo ba cùng với mẹ kế, sống cùng với những người em trai, em gái mà mẹ kế sinh cho ba.

Người lớn bận làm việc, ngày nào không có đi học hoặc là tan học về, anh phải chăm sóc các em.

Nếu như các em bị bệnh, mẹ kế lo lắng con nhỏ bị sốt trong đêm đều gọi anh dậy, kêu cứ ba tiếng thì đo nhiệt độ một lần. Nếu như anh ngủ say hoặc là không dựa lời của bà ta làm thì sẽ bị cột lại đánh một trận.

Từ sau khi anh bị đánh một trận tét thịt lại không dám ngủ say khi mẹ kế yêu cầu anh chăm em trai hay em gái bị sốt, cũng dần quen thuộc với việc chăm sóc các em bị bệnh.

Anh biết giống như loại đo nhiệt độ điện tử này để ở dưới nách của trẻ em trong tình trạng không ra mồ hôi thì mới đo chính xác nhất.

Kiều An Niên dùng điện thoại chiếu sáng, đi vệ sinh.

Hạ Nam Lâu nghe thấy tiếng nước, mở mắt ra đáy mắt của cậu đều là sự lạnh lùng.

Kiều An Niên muốn dùng nước hất cậu tỉnh hay là muốn kéo cậu từ trên giường xuống rồi nhấn đầu cậu vào trong bồn nước, nhìn cậu vùng vẫy đau khổ, rồi anh ở bên cạnh cười ha ha?

Bất kể là khả năng nào đều đủ để Hạ Nam Lâu gϊếŧ Kiều An Niên ở trong đầu vô số lần.

Tiếng nước dừng rồi.

Hạ Nam Lâu lần nữa nhắm mắt lại.

Thợ săn ưu tú luôn xuất hiện dưới hình dạng con mồi. Hạ Nam Lâu không để ý bản thân làm mồi nhử một lần, chỉ cần có thể gϊếŧ chết con mồi.

Bây giờ thể lực của cậu và Kiều An Niên chênh lệch nhiều, cậu phải đảm bảo bản thân một cú ăn ngay.

Trong tay Kiều An Niên cầm cái khăn tay làm ướt, lần nữa ngồi xuống bên giường.

Một cái tay của Hạ Nam Lâu cầm chặt kéo, cậu giống như con thú hoang dã đang ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cây kéo trong tay cũng khiến cho người thợ săn kém chất lượng này thấy máu.

Kiều An Niên nhấc tay của trẻ em lên.

Cánh tay cầm kéo của Hạ Nam Lâu ra sức, quả nhiên Kiều An Niên muốn kéo cậu xuống giường nhấn cậu vào bồn nước.

“Hắt, hắt xì— hắt xì—-”

Mũi đột nhiên vô cùng ngứa, Kiều An Niên nhanh chóng buông tay của bánh bao nhỏ ra, sợ làm ồn đứa bé che miệng lại, hắt xì mấy hơi.

Kiều An Niên đột nhiên quay người lại, Hạ Nam Lâu mất đi cơ hội ra tay.

Hơi thở của Hạ Nam Lâu ổn định, đợi thời cơ săn mồi tốt nhất.

Kiều An Niên hít mũi, lần bầm tự nói chuyện một mình: “Ưm, hình như nghẹt mũi rồi, khá khó chịu.”

Lại hít nước mũi, hơi vén chăn của bánh bao nhỏ lên, tay từ vạt áo của cậu đi vào sờ dưới nách của bánh bao nhỏ, không ra mồ hôi.

Khi tay của Kiều An Niên đưa vào trong áo của Hạ Nam Lâu, cơ thể của cậu cứng đờ.

Não của cậu nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến khi Kiều An Niên chỉ là sờ dưới nách cậu đã thu tay về, Hạ Nam Lâu lần nữa mất đi cơ hội tốt nhất để công kích Kiều An Niên.

Ánh mắt của Hạ Nam Lâu tối sầm lại, càng nghi ngờ mục đích của Hạ Nam Lâu.

Rốt cuộc tên ngốc này muốn làm gì?

Cánh tay lần nữa bị nhấc lên, lần này dường như dưới nách cậu có thêm một thứ gì đó lạnh giá.

Hạ Nam Lâu nghi ngờ thì nghe thấy tiếng vang nhỏ.

Kiều An Niên lấy nhiệt kế từ dưới nách đứa bé ra, xem thử ba mươi tám độ tám, quả nhiên cao hơn ban ngày không ít.

Thì ra trước đó Kiều An Niên quên mất trước khi dùng nhiệt kế điện tử quả thật phải lau khô mồ hôi ở dưới nách không sai, như vậy số liệu đo ra mới không dễ có chênh lệch nhưng mà mỗi người phát sốt dưới nách đều có mồ hôi, anh quên mất trước đó cần phải xác định trước.

Bánh bao nhỏ không có ra mồ hôi đương nhiên cũng không cần lau nách.

Xác định bánh bao nhỏ sốt nặng hơn, Kiều An Niên không hoảng loạn, anh dùng khăn vừa mới ướt lau hai lòng bàn tay cho đứa bé.

Tuy khi Kiều An Niên làm ướt khăn bằng nước ấm nhưng mà trước đó anh làm lỡ một chút thời gian, khăn đã sớm lạnh rồi.

Khi lau lòng bàn tay cho bánh bao nhỏ, cơ thể của đứa bé rõ ràng run lên.

Đây là phản ứng vô thức tự nhiên của con người, cho dù là Hạ Nam Lâu cũng không có cách nào khống chế cơ thể mới sáu tuổi này đột nhiên gặp lạnh mà không run.

Một cái tay vỗ nhẹ ở trên vai cậu.

Kiều An Niên sợ lạnh làm đứa bé dậy, bây giờ đứa bé còn ghét anh như vậy nếu như nhìn thấy anh trong đêm quậy lên, còn đang sốt quá dày vò rồi. Vì thế anh ở trên vai của cậu vỗ nhẹ.

Nhân lúc này người còn đang ngủ say còn ở trên mặt cậu nhéo nhẹ một cái.

Cảm giác căng mọng, vô cùng mềm mại.

A! Đứa bé của anh quả nhiên vừa mềm vừa sờ thích tay!

Kiều An Niên mãn nguyện thu tay lại.

Quả nhiên đợi sau khi thằng bé của anh lớn có thể không nhớ mong lỗi nhỏ của anh không.

Ôi trời, là có thể đừng để người khác làm vỡ mông anh là được.

Ừm, nhất định có thể.

Đứa bé của anh là một người ân oán rõ ràng. Trong sách chỉ cần chưa từng ức hϊếp cậu, người không chống đối với câu thì kết quả cũng không tệ.

Hạ Nam Lâu bị nhéo mặt, cố gắng nhịn mới không đâm cây kéo trong tay về phía Kiều An Niên.



Trẻ con phát sốt, nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến kiếp sợ, không bao lâu bộ phận khăn tay từng lau qua lòng bàn tay đều trở nên ấm nóng.

Kiều An Niên đổi mặt khác, xếp lại để vào chỗ cần cổ của đứa bé, có sự hỗ trợ của nhiệt độ bản thân đứa bé lúc này chiếc khăn không còn lạnh nữa. Đương nhiên, hiệu quả hạ nhiệt cũng sẽ có thể kém một chút.

Quả nhiên, lần này Hạ Niên Lâu không có bị lạnh run lên nằm yên ngủ rất ngon.

Khi ngủ một mình rất quy củ mà.

Sau khi Kiều An Niên lau cổ, sau gáy cho bánh bao nhỏ thì gấp đôi chiếc khăn lại, lau bàn chân của bánh bao nhỏ.

Lúc này cả bàn chân của Hạ Nam Lâu đều co rúc vào trong.

Kiều An Niên bị chọc cười, bé cưng của anh hồi bé thật đáng yêu! Quả thật đáng yêu!

Kiều Nam Niên nắm lấy cổ chân nhỏ của bánh bao nhỏ dán khăn vào lòng bàn chân của cậu, đợi đến khi khăn hút hơi nóng ở lòng bàn chân của cậu, lần nữa lật cái khăn bị làm nóng lại đổi một cái chân khác.

Kiều An Niên lần nữa vào trong nhà vệ sinh!

Hạ Nam Lâu mở mắt ra, ánh mắt rơi vào nhiệt kế điện tử ở tủ đầu giường, ánh mắt lạnh lùng.

Rốt cuộc Kiều An Niên có ý định gì?

Cứ luôn đi lại vào nhà vệ sinh quả thật quá phiền phức rồi, lần này Kiều An Niên bưng cả chậu nước về lại phòng.

Sờ cổ, lòng bàn tay của bánh bao nhỏ không còn nóng như lúc nãy. Chứng minh hạ nhiệt vật lý vẫn có tác dụng. Nhưng mà loại tác dụng này rất ngắn ngủi, đợi qua một lúc sẽ lại tự động tăng lên.

Bất kể như thế nào, cơ thể không nóng như vậy thì có lẽ bánh bao nhỏ thoải mái ít nhiều.

Kiều An Nhiên đo nhiệt độ cho cậu quả nhiên nhiệt độ đã giảm một ít cọ ba mươi tám độ một.

Kiều An Niên không dám làm lơ, bây giờ nhiệt độ hạ xuống rồi là kết quả hạ nhiệt vật lý vừa rồi, chỉ là tạm thời phải cách thời gian để ý thay đổi nhiệt độ cơ thể mới được.

Cứ ngồi như vậy thì quá nhàm chán, Kiều An Niên kéo ghế nhỏ qua, anh tắt đèn pin điện thoại, anh ở trên mạng tìm bộ phim kinh dị tên là "Khóc bi" mà tháng trước anh mới tìm được từ trong nhóm yêu thích phim kinh dị.

Bởi vì trong đĩa mạng đựng rất nhiều thứ lung tung, không dễ tìm, bởi vậy Kiều An Niên đều là trực tiếp tìm ở trong khung tìm kiếm.

Cách nhập chữ đáng ghét đánh thành khóc đi.

Nhưng bất kể là khóc đi hay là khóc bi vậy mà Kiều An Niên cũng không thể tìm được tài nguyên ở trong dĩa của anh.

Tình trạng gì vậy?

"Khóc bi" tổng cộng cũng chỉ hai chữ, một bộ phim kinh dị cũng không thể nào có thể tên là ngầu đi, khổ đi.

Kiều An Niên chỉ đành mở tài liệu tám trăm năm rồi anh còn chưa mở, dựa định tìm ở trong đó cũng có khả năng khi anh lưu viết sai tên nên không tìm thấy.

Mở một tệp tài liệu ra, Kiều An Niên đột nhiên tự kỷ rồi.

Ừm, con mẹ nó anh quên anh xuyên sách rồi, điện thoại này không phải của anh thì tệp tài liệu này có thể của anh sao! Mẹ nó!

Anh đã lưu mấy gb tài liệu! Lần này Kiều An Niên thật sự muốn khóc.

Những thứ lưu ở trong dĩa của nguyên chủ Kiều An Niên cũng không xoá nó đi, chỉ đành tạo một tệp tài liệu khác cho bản thân.

Nói sao đây, khi cậu đọc tiểu thuyết quả thật rất ghét nguyên chủ. Bây giờ anh chiếm cơ thể của người ta, vẫn để lại chút tôn trọng cuối cùng cho nguyên chủ.

Sau khi thoát khỏi dĩa, thử ở trên mạng tìm tài nguyên, đừng nói tài nguyên ngay cả thông tin liên quan cũng không tìm được.

Kiều An Niên lại tìm mấy bộ phim kinh dị kinh điển giống như "núi yên lặng", "quỷ ảnh"... đều được cậu tìm qua một lượt.

Vì vậy khi tác giả sáng tác tiểu thuyết này "Khóc bi" còn chưa ra? Vì vậy cho dù là Baidu cũng không tìm được?

Không xem được phim mới nhất, Kiều An Niên chìn đành tìm những phim khác.

Cơ bản đều cần hội viên.

Lúc trước mỗi khi Kiều An Niên nạp hội viên đều đau đến sắp mất mạng, lần này là lần anh trả tiền phóng khoáng nhất, dù sao nguyên chủ cũng không thiếu tiền.

Màn hình thông báo nạp thành công.

Tiếng thông báo quá tuyệt vời!

Anh cũng là người có tiền rồi!

Kiều An Niên đeo tai nghe bluetooth, tai nghe là khi anh đến đây để ở trong túi.

Có thể nói trước khi anh đến đã chuẩn bị đủ, làm sao tiêu hao thời gian buổi tối anh cũng kế hoạch xong rồi.

Mở đầu của phim kinh dị, nhạc nền cũng vô cùng kinh dị, Kiều An Niên chỉ dựa vào cái này để nâng cao tinh thần.

Nhạc nền càng đáng sợ thì anh càng hưng phấn.

Kiều An Niên bây giờ đang xem phim kinh dị "người trừ ma" lần thứ n.

Bộ phim này anh cũng không biết đã xem bao nhiêu lần rồi, vẫn là những bộ phim cũ hay, những bộ phim mới ra chỉ biết lấy tiếng dọa, cũng không biết xấu hổ mà xưng là phim kinh dị.

Nhưng mà thứ phim kinh dị này xem nhiều rồi ít nhiều có chút nhạy bén, nhất là trong tình trạng kịch bản đã có thể thuộc làu.

Khi xem một trong những cảnh tượng kinh dị kinh điển là cô gái vặn vẹo cơ thể, với cánh tứ chi chạm đất bò xuống cầu thang, trong miệng còn chảy đầy máu tươi thì trong lòng Kiều An Niên không hề sợ hãi.

Anh vắt khô nước, phân tâm hạ nhiệt vật lý cho bánh bao nhỏ, toàn dựa vào nhạc nền kinh dị để cảm nhận hiệu quả sợ hãi.

Cách âm trong tai nghe có hạn, nhạc nền đáng sợ cùng với tiếng kêu thét thỉnh thoảng vang lên, cách tai nghe bluetooth truyền vào tai của Hạ Nam Lâu, hơn nữa theo bộ phận cơ thể Kiều An Niên lau khác nhau thì âm thanh cũng lúc lớn, lúc nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »