May mắn, nàng không chết, được gia nô trong phủ kịp thời phát hiện và cứu xuống. Khi đó, Đông Hương đã gần như hít thở không thông, chỉ còn một hơi thở yếu ớt.Người hầu vội đi thông báo cho Chu bà tử, Chu bà tử thầm chửi mới mở mắt đã nhận tin đen đủi như vậy:
“Ai da” liên tục, chửi ầm lên nói: "Nha đầu đáng chết kia, chết chỗ nào không tốt, cứ đòi chết ở chỗ này làm gì, đen đủi!”
Người hầu hỏi bà làm sao bây giờ, bà bị tức giận đến tím tái mặt mày, tức giận nói: “Còn có thể làm sao bây giờ, lấy chiếu bọc ném ra bãi tha ma đi, đừng làm bẩn mắt ta!”
Người hầu có chút khó xử, nhỏ giọng nói: “Lúc cứu xuống vẫn chưa chết, đang hấp hối.”
Chu bà tử càng cảm thấy đen đủi, vội vàng sửa sang lại một phen, bạo tính đi xem tình hình.
Đông Hương nằm thẳng trên mặt đất, cổ đã bị hằn đỏ lên dấu của dây thừng khiến người ta sợ hãi, sắc mặt xanh tím, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh, nhưng chưa tắt thở.
Chu bà tử thấy cảnh tượng này, không khỏi chửi bậy mấy câu đen đủi. Việc này quả thật là nháo đến mức lớn, trong viện đã tụ tập không ít người. Chu bà tử vung tay lên, hô to: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau cút ngay!”
Mọi người tản ra chút ít. Chu bà tử tiến đến trước mặt Đông Hương, cúi xuống ấn vào cổ nàng để kiểm tra mạch đập. Mạch vẫn còn, tuy không giống như người thường có sức lực, nhưng ít nhất vẫn có hơi thở.
Tâm trạng của bà không tốt, vừa mắng chửi vừa cố gắng cứu chữa Đông Hương, véo nàng để kí©h thí©ɧ. Có lẽ sức sống của Đông Hương mạnh mẽ, sau khi bị ấn vào huyệt nhân trung, nàng cư nhiên lại thở ra một hơi, từ cửa quỷ môn trở về.
Nghe thấy một tiếng sặc khụ, mọi người xem mà cảm thấy ngạc nhiên, Đông Hương mơ màng trong sự chú ý của mọi người, từ từ tỉnh lại, một người la lên: “Sống lại! Sống lại!”
Chu bà tử cũng kinh ngạc, không ngờ nha đầu này thật sự tỉnh lại!
Đông Hương sau khi thanh tỉnh, thấy Chu bà tử thì không khỏi khóc rống lên: “Chu mụ mụ, hà cớ gì cứu ta….”
Rồi nàng lại muốn tìm cái chết.
Mọi người vội vàng tiến lên giữ chặt nàng, sợ nàng lại muốn tự sát.
Chu bà tử bị tiếng khóc ồn ào làm đau cả tai, tức giận mà quăng cho Đông Hương một cái tát, lớn giọng: “Khóc lóc cái gì! Muốn chết thì ra ngoài mà tìm cái chết, đừng có chết ở đây ô uế hầu phủ!”
Đông Hương bị đánh, không dám hé răng.
Chu bà tử chỉ vào mũi nàng mà mắng: “Tiểu tiện nhân, bản thân gây ra chuyện mà còn không phục. Ngươi không bị Trịnh nương tử phạt trượng đến chết đã là may mắn. Bây giờ bị bán đi, ít ra còn có một đường sống, sao lại ở dưới mí mắt ta mà tìm cái chết?”
Đông Hương rưng rưng xin tha, “Chu mụ mụ, nô tỳ không muốn đi, sống trong phủ an ổn, nô tỳ ít nhất có thể ăn no mặc ấm, gia chủ cũng chưa từng hà khắc với nô tỳ, nếu là bán đi đi ra ngoài, không biết sẽ gặp được chủ nhân như thế nào, nô tỳ sợ hãi……”
Chu bà tử nhìn nàng không nói gì.
Mấy nữ lang này đều mang mệnh tiện tì, hơn nữa lại không có một tay nghề đặc thù này, như lục bình không có gốc rễ.
Nếu vận khí tốt gặp được chủ nhân là người nhân hậu khoan dung, cuộc sống trôi qua còn tạm ổn, nếu là vận khí không tốt gặp được chủ tử hà khắc, bị đánh chịu đói đó là chuyện thường ngày.
Trước đây Đông Hương đã từng bị bán qua bán lại hai lần mới tới được phủ, có thể thấy được nàng đã trải qua nhiều đau khổ, nếu không thì cũng không đến mức tuyệt vọng đến tìm cái chết.
Ngày thường, mặc dù Chu bà tử có chút lạnh lùng, nhưng cuối cùng cũng đã cùng các nàng ở chung lâu, lại thêm Tư Anh và các nàng là bạn đồng trang lứa, nên không nỡ mắng chửi quá nặng. Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chọc vào cái trán của nàng mà nói: “Ngươi chờ đó!”
Nói xong, bà liền rời đi.
Ở bên này, chuyện phát sinh ở Tây Viên khiến Chu bà tử không thể không báo cáo, nên bà quyết định tự mình đi đến Tây Viên tìm Trịnh thị, nói rõ chuyện Đông Hương tự vẫn.
Khi đó, Trịnh thị đang hầu hạ Cố Thanh Huyền rời giường rửa mặt chải đầu. Ngọc Như bỗng nhiên ở ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Trịnh mụ mụ, Chu mụ mụ tới, nói có chuyện quan trọng cần báo.”
Trịnh thị nhíu mày, hỏi: “Sáng sớm ngày ra, có chuyện gì quan trọng?”
Ngọc Như đáp: “Hiện tại Chu mụ mụ đang ở sảnh ngoài chờ, nhìn bộ dạng dường như rất sốt ruột.”