Ban đầu, nàng thấy tiểu nha đầy này giống như Tiết Hoa Lan, phòng bị nàng sẽ phạm phải quy củ, nhưng giờ đây nhìn thấy nàng thật thà, tôn trọng, thì cũng không còn kiêng kị như trước.
Có lẽ được ông trời giúp đỡ, thấy Tô Mộ như vậy luồn cúi, liền ban thưởng cho nàng.
Chuyện là như vậy, sau khi Tô Mộ đưa hoa nhung không lâu, Đông Hương ở Tây Viên liền hậu đậu, vô tình làm vỡ một món sứ men xanh trong thư phòng của Cố Thanh Huyền.
Trịnh thị bị tức giận vô cùng, đã răn dạy Đông Hương một lúc lâu.
Nha đầu này quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, Trịnh thị nhìn mà phiền lòng, tống cổ nàng đến ngoại viện phạt quỳ.
Rất nhanh truyện này đã truyền đến tai các gia nô ở Cố phủ.
Bởi vì món sứ men xanh có giá trị sang quý, mọi người đều lo lắng cho số phận của Đông Hương, bởi vì có bán Đông Hương đi thì cũng không đền được món đồ đó. Mấy người khe khẽ bàn tán, suy đoán rằng đại họa đã ập xuống đầu nàng.
Trong phòng, mọi người đều thảo luận về chuyện này. Tư Anh đến lấy đồ vật, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng nhỏ giọng nói với Tương Mai: “May mà trước đây ta nghe tổ mẫu khuyên, không một lòng hướng về Tây Viên.”
Cả hai đều là nhị đẳng nha hoàn, Tương Mai không khỏi cảm thấy xúc động, hỏi: “Nghe nói hiện giờ Đông Hương vẫn còn quỳ gối trong viện, cô có biết Trịnh nương tử định xử phạt nàng như thế nào không?”
Tư Anh lắc đầu: “Tổ mẫu nói kiện sứ men xanh đó là đồ vô giá, bị cô ấy làm vỡ chỉ sợ không thể dung thứ, hơn phân nửa sẽ bị bán đi.”
Xuân Bình vừa làm nhiệm vụ trở về, nghe hai người nói nhỏ trong phòng, tò mò hỏi: “Hai ngươi đang bàn gì vậy?”
Tư Anh liền kể về sự việc của Đông Hương. Xuân Bình nhíu mày: “Nha đầu đó chân tay vụng về, đầu óc lại không nhanh nhẹn, giờ xảy ra đại họa này, chắc chắn tiền đồ sẽ không ổn.”
Tương Mai nói một cách thâm sâu: “Nếu Đông Hương không thể dùng được, Tây Viên sẽ tìm người khác đến làm việc thôi.”
Lời này vừa dứt, Tư Anh lập tức xua tay: “Cái này ai thích thì nhận, ta không muốn đi.”
Tương Mai không nói gì thêm, Xuân Bình cũng im lặng.
Buổi tối, khi Cố Thanh Huyền và Trịnh thị từ chỗ Thẩm Chính Khôn trở về, khi đi qua tiền viện, họ nhìn thấy Đông Hương quỳ gối bên tường. Hứa Chư không khỏi tò mò, hỏi: “Đông Hương, ngươi sao vậy?”
Đông Hương cúi đầu, trên mặt còn vương nước mắt, không nói một lời.
Cố Thanh Huyền khoanh tay tiến vào sảnh, Trịnh thị bước lên hành lễ, nói: “Nô tỳ quản thúc không tốt, khiến Đông Hương gây ra họa, mong lang quân trách phạt.”
Cố Thanh Huyền tháo khăn vấn đầu, hỏi: “Gây họa gì rồi?”
Trịnh thị trầm mặt, đưa ra mảnh sứ men xanh từ trong thư phòng, tinh tế thuật lại mọi chuyện.
Cố Thanh Huyền ngồi xuống ghế thái sư, ra hiệu cho Hứa Chư gọi Đông Hương vào. Nàng quỳ trên mặt đất, không dám có chút đại khí.
Cố Thanh Huyền không tỏ ra hỉ nộ, chỉ nhìn nàng hỏi: “Món sứ men xanh chính là ngươi làm vỡ phải không?”
Đông Hương trầm mặc một lát, mới khϊếp sợ nói: “Hồi lang quân, là nô tỳ vô ý làm rơi, mong lang quân trách phạt.”
Sau khi nàng xác nhận, Cố Thanh Huyền nhìn về phía Trịnh thị: “Ngày thường Tây Viên là do ma ma quản thúc hạ nhân, như vậy việc trách phạt thì ma ma tự quyết định.”
Trịnh thị nghiêm túc đáp: “Nô tỳ quản thúc không chu toàn, cho nên Đông Hương mới phạm vào chuyện ngu xuẩn như vậy, quả thật là có tội.” Rồi nàng tiếp lời: “Món đồ sứ men xanh này quý giá, Đông Hương gây ra họa, trong phủ không thể nào chịu nổi.”
Nghe vậy, Đông Hương nước mắt ràn rụa, sợ hãi nói: “Trịnh mụ mụ, cầu Trịnh mụ mụ khai ân, nô tỳ nguyện chịu phạt ăn trượng, xin người giơ cao đánh khẽ, để nô tỳ có cơ hội chuộc tội, đừng bán nô tỳ đi.”
Trịnh thị lạnh nhạt liếc nàng một cái, nhíu mày: “Ta đưa ngươi vào Tây Viên, ngươi phải cẩn thận làm việc, thực hiện bổn phận của mình. Còn thô bạo như vậy, thật không biết tổ trạch đã dạy dỗ ngươi ra sao.”
Đông Hương không dám phản bác.
Cố Thanh Huyền không kiên nhẫn với những chuyện vặt vãnh này, ra hiệu Hứa Chư hầu hạ đổi sang y phục thường.
Trịnh thị lo sợ hắn nổi giận, sai người dẫn Đông Hương đi, ngày mai sẽ tìm người đến xem xét. Đông Hương tất nhiên không đồng ý, khóc lóc cầu xin tha thứ, thanh âm thê lương khiến cho những gia nô trong Tây Viên đều im lặng như ve sầu mùa đông.
Trịnh thị thở dài, sai người bịt miệng nàng, mạnh mẽ kéo đi.
Nguyên tưởng rằng sự việc đã kết thúc, không ngờ đến ban đêm, Đông Hương cảm thấy không còn hy vọng, đến rạng sáng hôm sau đã dùng dây thừng tự vẫn.