Trịnh thị không khỏi say mê trước vẻ đẹp vừa kiều diễm vừa thanh cao này, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên đầu nhọn của hoa nhung, miệng khẽ thốt lên một tiếng "Chậc!"
Nàng nhìn Tô Mộ bằng ánh mắt khác hẳn, không tiếc lời khen ngợi: “Tay nghề của ngươi rất khéo léo, học từ ai?”
Tô Mộ khẽ cười, đáp lời: “Mẫu thân nô tỳ biết làm hoa nhung, nô tỳ học từ người.”
Trịnh thị tinh ý đánh giá nàng, nhớ rõ hoàn cảnh của nàng khó khăn, liền bảo: “Phụ thân đối xử với ngươi hà khắc, lại bắt nộp cả tiền tiêu hàng tháng, chế tác được nhành hoa nhung Huệ Nga Mi này, chắc hẳn phải tốn kém.”
Tô Mộ cúi đầu, ngượng ngùng đáp: “Nô tỳ đôi khi cũng phải mặt dày xin người một chút.”
Trịnh thị nhấp miệng cười, rõ ràng rất thích tay nghề của nàng. “Nhành hoa nhung này ta rất thích, ta sẽ không để công sức của ngươi bị uổng phí. Để ta về một chuyến Tây Viên, ta sẽ trả bạc cho ngươi, bất luận số lượng nhiều ít, sεメkhoong khiens ngươi bị thiệt thòi.”
Tô Mộ vội xua tay, “Trịnh mụ m nô tỳ ụkhông cần.” Rồi nói tiếp, “Lần trước nô tỳ bị bệnh, được đi khám đại phu cũng là nhờ Tây Viên, hôm nay kính nhành hoa nhung Huệ Nga Mi này vốn bày tỏ lòng cảm kích, nô tỳ không thể nhận bạc của người.”
Trịnh thị nhíu mày, “Vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận đồ vật của ngươi mà không có lý do.”
Thấy nàng kiên trì, Tô Mộ ngượng ngùng nói: “Nếu vậy, không bằng Trịnh mụ mụ cho nô tỳ một đồng tiền, nô tỳ giữ nó làm kỷ niệm cũng được?”
Trịnh thị nhìn kỹ nhành hoa nhung trong tay, đúng là tay nghề của người thợ rất độc đáo, tạo ra bông hoa linh hoạt sống động, rất hợp ý nàng. Nàng liền nói: “Cũng được, ta sẽ cho ngươi một đồng tiền, coi như là ngươi hiếu kính ta vậy.”
Tô Mộ thở phào nhẹ nhõm, “Nô tỳ cũng coi như là có thể xuất sư.”
Trịnh thị gật đầu, khen ngợi: “Tay nghề này có thể xuất sư, không hề thua kém mấy thợ làm hoa nhung trong kinh.”
Hai người trò chuyện một hồi, có người hầu đến tìm Trịnh thị, nàng liền mang theo nhành hoa nhung trở về.
Trong lòng Tô Mộ mừng thầm, quả nhiên không uổng phí tâm tư của nàng. Mấy ngày nay vất vả ngày đêm làm hoa, bỏ ra số tiền đó cũng đáng giá.
Ngày thường, Trịnh thị ăn mặc luôn luôn giản dị, hôm nay nhờ nhành Huệ Lan mà trở nên nổi bật hơn, bởi vì nó thực sự phù hợp với phong cách thẩm mỹ của nàng.
Mỗi lúc cài là nàng lại cảm thấy nhành hoa nhung này kiểu diễm nhưng không kém phần lịch sự, tao nhã.
Chạng vạng, Cố Thanh Huyền trở về, Trịnh thị hầu hạ hắn thay thường phục. Khi nhìn thấy bông Huệ Nga Mi trên đầu nàng, hắn còn tưởng rằng đó là hoa thật, hiếu kỳ hỏi: “Trong vườn giờ vẫn còn hoa Huệ Nga Mi sao?”
Trịnh thị cười nói: “Lang quân nhìn lộn rồi, đây là hoa nhung.”
Cố Thanh Huyền bán tín bán nghi, tay tiện đưa lên sờ thử, đúng là hoa nhung.
Trịnh thị vui vẻ, hỏi: “Nô tỳ mang nó đẹp hay không?”
Cố Thanh Huyền: “Rất đẹp, thanh nhã theo một nét độc đáo, nhìn sinh động như thật, rất đẹp.”
Trong lòng Trịnh thị tràn đầy mỹ mãn, vừa sửa sang lại quần áo cho Cố Thanh Huyền, vừa nói: “Lần trước lang quân thưởng hoa nhung cho nô tỳ , nô tỳ không dùng được, liền truyền xuống cho đám nô tỳ ở bên dưới."
“Không ngờ nha đầu Tô Mộ kia lại nhớ thương nô tỳ, từng quan tâm nàng lúc sinh bệnh, nên đã làm nhành hoa nhung Huệ Nga Mi này đưa tới. Mới đầu nô tỳ không để trong lòng, ai ngờ tay nghề của nha đầu này rất tốt, làm ra hoa nhung linh động, lịch sự tao nhã, có thể nói là không khác gì với hoa thật.”
Nghe nói là Tô Mộ làm, Cố Thanh Huyền nhướng mày. Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, mấy ngày gần đây không thấy bóng dáng của nàng, hóa ra lại đi làm hoa.
Ánh mắt hắn dừng lại trên búi tóc của Trịnh thị, thấy nàng vui mừng, có thể nhận ra rằng món quà tặng này cực kỳ phù hợp với Trịnh thị.
Cố Thanh Huyền không khỏi cảm thấy thú vị, nữ lang này đúng là một người tâm cơ, lần trước có thể kiếm được hảo cảm của Hứa Chư nên có chút chiếu cố nàng, lần này còn có thể chiếm được cả hảo cảm của Trịnh thị.
Lần trước ở Vọng Nguyệt sơn, hắn đã hù dọa nàng, tưởng rằng nàng sẽ ngừng lại một thời gian, không ngờ nàng lại quyết tâm tiếp tục cuộc sống của mình.
Xem ra, hắn sắp có một cuộc đối đầu thú vị với tiểu cô nương này rồi.
Trịnh thị nhận được nhành hoa Huệ Nga Mi, thật sự đã có ấn tượng mới mẻ hơn về Tô Mộ.