Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »


[ Hệ thống: Kiểm tra đo lường cho thấy kí chủ đã đạt tới điểm chính của cốt truyện “Tiểu thiếu gia bị đánh tráo số phận”, nhiệm vụ chính tuyến sẽ ngay lập tức được khỏi động—-----]

[ Nhiệm vụ chính tuyến; Trước mặt mọi người khıêυ khí©h sinh viên năm 3 Tần Mặc Uyên.]

[Nhiệm vụ này có giới hạn thời gian, vui lòng hoàn thành trong thời hạn ba ngày.]

Cố Sở giật giật khóe miệng, thời gian làm việc….Hệ thống các ngươi còn biết cả chuyện giới hạn thời gian hoàn thành công việc, đúng là có đầu óc kinh doanh mà.

“Đi cả quãng đường dài như vậy cháu hẳn cũng đã mệt, ông nội cho người chuẩn bị một phòng cho cháu, hiện tại cứ nhờ tiểu Lạc dẫn cháu đi. Hai đứa ở chung cho tốt, có gì ngày mai lại nói, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe trước đi.” Bạch lão gia nói.

“Cảm ơn ông nội.” Cố Sở khom người rời đi.

Bạch Lạc vẫn luôn chờ cậu ở cửa, thấy Cố Sở từ trong thư phòng bước ra, cậu ta lập tức bước tới: “Ông nội không gây khó dễ cho cậu chứ?...Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi sẽ dẫn cậu về phòng…”

Bạch Lạc cắn môi, biểu cảm hoảng loạn, cậu ta bắt lấy cánh tay của Cố Sở, nhưng lại như như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.

“Cảm ơn.” Cố Sở làm bộ không nhìn thấy sự hoảng loạn của Bạch Lạc, lễ phép gật đầu với cậu ta một cái.

Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ theo hướng chủ công, nhưng hệ thống cũng đã nói rõ với cậu, hiện nay vì thể loại NP bị cấm, bộ phận xét duyệt cũng đang rà soát rất kĩ các nội dung được đăng tải lên, vì vậy mặc dù là…

Nhưng hiện tại xem ra, vai chính thụ này quả thực là một tên đa tình…

“Đây chính là phòng của cậu, tôi, phòng của tôi ở ngay bên cạnh. A Sở, ba năm trước đây tôi…” Bạch Lạc sắc mặt trắng bệnh, đáy mắt mang theo chút chờ mong.

“Bạch Lạc, tôi nhớ rõ cậu.” Cố Sở bỗng nhiên đứng yên.

Cậu hơi nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt góc cạnh, tỉ mỉ không chút tì vết nào, giọng điệu dịu dàng nói: “Lúc ấy tôi cho rằng đã lạc mất cậu.”

Bạch Lạc hai mắt hơi đảo nhẹ, khóe môi cong lên nở nụ cười, giọng nói cậu ta có chút run rẩy, hai hốc mắt đong đầy nước mắt, nghẹn ngào: “Tôi biết mà….cậu còn nhớ tôi. Thực sự xin lỗi, xin lỗi cậu, lúc ấy tôi bị người nhà đưa đi, chưa kịp nói lời tạm biệt với cậu, cho dù tôi đã rất cố gắng nhưng lại không thể tìm được cậu, A Sở….A Sở….”

Cậu ta nhào vào trong l*иg ngực của Cố Sở, sau đó lại rón rén, cẩn thận từng chút một mà ôm lấy eo của cậu.

Chiều cao của Bạch Lạc cùng với Cố Sở cũng không quá chênh lệch, Bạch Lạc mềm mại vùi đầu vào hõm vai của Cố Sở, Cố Sở không có ôm lại cậu ta, mà nhẹ giọng ở bên tai Bạch Lạc nói một câu: “Thật không nghĩ tới sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh trớ trêu này, Bạch thiếu gia.”

Câu Bạch thiếu gia cuối cùng kia thanh âm của Cố Sở phát ra thực nhẹ, nhưng Bạch Lạc vẫn nghe ra được ý tứ trào phúng rõ ràng trong đó, cả người cậu ta hơi cứng lại, cánh tay đang ôm lấy Cố Sở cũng như mất đi sức lực “A Sở…thực sự xin lỗi cậu.”

Giọng nói của Cố Sở mang theo ý chế giễu, nhẹ nhàng mà trầm thấp: “Từ giờ về sau, cứ coi như không quen biết đi.”

Cố Sở vẻ mặt lạnh lùng, cậu không chút lưu tình mà đẩy Bạch Lạc ra xa, con ngươi đen tuyền sâu thẳm mơ hồ xuất hiện một loại cảm xúc âm u cùng với sát khí đáng sợ bất giác làm người khác lạnh người. Cố Sở nhìn chằm chằm Bạch Lạc, cậu bước lùi về sau một chút, sau đó nặng nề đóng mạnh cánh cửa phòng của mình lại.

Cửa phòng được chế biến từ loại gỗ chất lượng cao cho nên chỉ cần đóng cửa lại bên trong cùng với bên ngoài liền được tách biệt hoàn toàn thành hai thế giới khác nhau. Chỉ để lại Bạch Lạc đứng đó ngơ ngác. Những giọt nước mắt vốn đang đọng trong hốc mắt, cuối cùng cũng rơi xuống đất, cứ từng giọt lại từng giọt.

[ Thực ra cậu không cần phải đối xử với vai chính thụ tuyệt tình tới vậy, nếu cậu ta vì yêu mà sinh hận, chắc chắn tương lai cậu sẽ phải đối mặt với sự khủng bố thậm chí là trả thù của cả vai chính công lẫn vai chính thụ.]
« Chương TrướcChương Tiếp »