Chương 7



Hôm nay Bạch Lạc chỉ mặc một bộ đồ giản dị, chân đi đôi giày trắng nhỏ, trên người mặc một một chiếc áo hoodie, cả người toát lên một vẻ sạch sẽ, trong sáng.

Bạch quản gia khẽ nheo mắt lại, thành thực mà nói, đối với vị thiếu gia giả này trong lòng lão không khỏi nảy sinh vài phần tâm tư đề phòng kín đáo mà lão không dám sơ hở để lộ ra bên ngoài.

Khi lão theo lệnh Bạch lão gia đi đón Cố thiếu, lão gia đã nói cho thiếu gia Bạch Lạc sự thật về thân thế của cậu ta, lúc đó vẻ mặt của thiếu gia Bạch Lạc rõ ràng là không thể tin nổi, nhưng lúc này…chỉ mới đó mà đã điều chỉnh được cảm xúc tốt như vậy sao?

Lão đã sống ở Bạch gia 50 năm. Hơn nữa cũng đã đi theo hầu Bạch lão gia cả một đời, lão đương nhiên là người hiểu rõ nhất lão gia đang nghĩ gì.

Nếu Cố thiếu thực sự chỉ là một người yếu đuối nhát gan, Bạch gia đương nhiên sẽ không từ bỏ việc tận tâm bồi dưỡng Bạch Lạc, nhưng nếu Cố thiếu gia không ngừng cố gắng, hơn nữa còn xuất sắc tới vậy, trong lòng Bạch lão gia hẳn đã đưa ra được lựa chọn cho vị trí người thừa kế cuối cùng của nhà họ Bạch.

Là huyết mạch, là tôn nghiêm của Bạch gia.

Có lý nào lại cho một kẻ xa lạ tới cướp đoạt những thứ vốn dĩ thuộc về thiếu gia thực sự được cơ chứ?

Bạch gia tọa lạc ở trung tâm thủ đô của tinh cầu, ở vị trí địa chính trị trung tâm, hơn nữa cũng không cách quá xa khu Phù Không Thành cùng với khu thương mại sầm uất nhất của Liên Bang và khu quân sự, xa hơn một chút nữa chính là trường quân đội thủ đô, nhưng cho tới bây giờ nhiều người vẫn thích gọi đó là trường quân đội Liên Bang.

Khoảng thời gian trước, khi kì thi tuyển sinh của trường quân đội vừa kết thúc, trong đó có một cái tên nổi bật trong danh sách các thí sinh tham gia dự thi đó là beta Cố Sở, người này sau đó đã trở nên cực kì nổi tiếng trên toàn tinh cầu với thành tích thí luyện cực khủng.

Thi đầu vào với số điểm tuyệt đối, vượt qua hàng ngàn Alpha sau đó đạt được vị trí cao nhất trong cuộc thí luyện ở trong rừng. Quan trọng nhất đó là khuôn mặt của cậu, gương mặt đó làm vô số Alpha phải hoài nghi rằng liệu cậu có phải là O giả thành A hay không.

Khi video ghi lại cuộc thí luyện đó được lan truyền rộng rãi vào trang mạng nội bộ của học viện, bên dưới video đó bùng nổ hàng loạt các bình luận—-----

[ A a a a Cố Sở đẹp trai quá đi! Nhìn ánh mắt đó của cậu ấy đi, tôi chết mất thôi!]

[ Mấy người chỉ nhìn thấy Cố Sở đẹp trai, nhưng lại không phát hiện cậu ấy còn cực kì dịu dàng nữa, cậu ấy thậm chí còn tha cho một Omega trong đội của đối phương! Ngọt ngào chết mất. Tôi yêu Cố Sở!!]

[ Tôi thắc mắc, thực sự không phải là O giả B sao? trong trường quân đội nghiêm cấm phát sinh quan hệ yêu đương giữa A và O, vậy tôi có cơ hội yêu đương với đàn em này không?]

Mà hiện tại, thiếu niên vừa tiêu sái lại vừa ngông cuồng chém gϊếŧ trong đoạn video kia, hiện tại lại đang đứng trước mặt của Bạch lão gia, trên mặt cậu mang theo vẻ lễ phép, tươi cười, nhưng cho dù vậy vẫn có chút lạnh lùng, xa cách khó mà nói hết được.

“Trên đường tới đây, quản gia hẳn cũng đã nói cho con biết chuyện, cháu trai…ông nội thực sự xin lỗi cháu.” Bạch lão gia trên mặt xuất hiện một nét đau thương khôn xiết.

Cố Sở môi mỏng khẽ nhếch: “Không phải lỗi của ông nội mà.”

Bạch lão gia có đầu óc của một thương nhân sõi đời, lão ta không những coi trọng mặt mũi mà còn rất đặt nặng quan niệm về mặt lợi ích. Trong nguyên tác, lão ta vì Bạch Lạc có giá trị hơn nguyên chủ, thậm chí còn có khả năng đem lại cho Bạch gia vô vàn lợi ích lớn hơn cho nên đã dứt khoát từ bỏ nguyên chủ. Khi chứng kiến đứa cháu ruột cô độc mà chết trong tuyệt vọng, lão ta sau đó thế mà vẫn nặn ra được một bộ mặt tươi cười giả tạo, đứng trước mặt vai chính công chuyện trò vui vẻ.

Vừa bình tĩnh lại vừa ngoan độc.

Bạch lão gia thực chất là loại người thế nào Cố Sở cũng không quan tâm, hệ thống lúc trước đã từng nói, nhiệm vụ chính lần này của cậu chính là tạo dựng mối quan hệ tốt với vai chính công, còn những chuyện khác cậu không cần quản nhiều, chỉ cần trong lúc thực hiện nhiệm vụ cậu vui vẻ là được.

Mặc dù đã bị hệ thống lừa một lần, Cố Sở vẫn nguyện ý tin tưởng hệ thống.

[ Hệ thống: cảm tạ ngài đã tin tưởng, hy vọng ngài cũng sẽ rộng lượng như vậy khi làm nhiệm vụ.]

Trong cầu vang lên một giọng điệu vui vẻ, Cố Sở đáp lời nó: “Chỉ cần cậu đừng lừa tôi nữa là được.”