Chương 8

Sau khi nghĩ thông suốt, Bùi Hoằng nghe thấy giọng rì rầm uất ức của thiếu niên cách đó không xa, trong mắt hắn không kìm được mà lóe lên ý cười, đảo mắt, hào quang trong đôi mắt phượng hẹp dài nhốn nháo.

Chỉ tiếc khoảnh khắc tươi đẹp đó chỉ thoảng qua, sau đó lại trở nên tĩnh mịch, không có chút gợn sóng.

Đại phu nhanh chóng đến, Tuyên Bình Hầu và mọi người đều cảm thấy Ngũ hoàng tử cố ý kiếm chuyện, dám gây chuyện ngay trong tiệc mừng thọ ở phủ người khác, đúng là ỷ thế hϊếp người.

Đại phu chào hỏi với mọi người

Tuyên Bình Hầu vẫy tay, nghiến răng nghiến lợi: “Đi đến kiểm tra thật cẩn thận cho Húc Vương, xem bị làm sao! Hay là ăn nhiều.”

Câu cuối cùng đã làm mọi người bật cười, ánh mắt mang theo châm biếm.

Tạ Ngạn Phỉ lạnh lùng lườm ông ta một cái: Chờ đó.

Y duỗi tay ra, cổ tay ngấn mỡ dưới ánh nắng như trở nên lấp lánh, hoàn toàn trái ngược với những đốm đen trên gương mặt.

Đại phu nghiêm túc kiểm tra, từ tay trái đổi sang tay phải, tay phải đổi lại tay trái.

Mọi người nhìn thấy khuôn mặt đại phu nặng nề, trong lòng giật thót: Chẳng lẽ có vấn đề thật sao?

Vẻ mặt Tuyên Bình Hầu không thay đổi nhưng vẫn luống cuống, giọng điệu đã mềm nhũn: “Thế nào?”

Đại phu xấu hổ đứng dậy: “Chuyện này… Lão phu thử lại, mạch đập của Vương gia hơi nông, không tiện bắt mạch.”

Lúc đầu mọi người còn chưa hoàn hồn, đến khi hiểu ra, gì mà mạch đập hơi nông, ý là nói cổ tay Ngũ hoàng tử quá nhiều thịt nên không kiểm tra được thì có.

Có người không nhịn được mà cười khẽ

Tạ Ngạn Phỉ: “…” Cười mẹ nhà mi!

Y âm thầm liếc người cười hăng nhất, ghim thù.

Đại phu lại thử vài lần, cuối cùng vẻ mặt trở nên nặng nề, sắc mặt cũng thay đổi, lập tức quỳ xuống đất: “Hầu gia, vương, Vương gia… Mạch này đúng là trúng độc.”

“Cái gì?” Mọi người cùng ồ lên, ai nấy đều choáng váng.

Thật sự bị hạ độc sao?

Tuyên Bình Hầu căng thẳng hỏi: “Độc gì?

Đại phu nhỏ giọng: “Giống như là… Tình Dược, nhưng cũng có thể không chắc chắn.”

Vẻ mặt Tuyên Bình Hầu lại càng thêm nặng nề, cau mày, những người vây xem cũng không dám lắm mồm, tuy vậy không ai tin, đang yên đang lành ai hạ Tình Dược Ngũ hoàng tử vậy, nhan sắc thế kia ai nuốt nổi hay vậy?

Tạ Ngạn Phỉ nhìn quanh một vòng: “Thế nào? Có phải đúng là có người hạ độc bổn vương hay không? Hầu gia à, ông nói xem chuyện này nên xử lý thế nào? Bổn vương cảm thấy người có hiềm nghi nhất chính là nàng ta!”

Hướng chỉ tay chính là Đỗ Hương Ly.

Đỗ Hương Ly cuống quít biện giải: “Phụ thân, không phải nữ nhi, nữ nhi thật sự không làm… Sao nữ nhi có thể có thứ đó chứ? Có lẽ không đúng đâu, nếu không tìm đại phu kiểm tra lại?”

Tuyên Bình Hầu nhíu mày, ngẫm lại cũng đúng: “Vậy đi mời một đại phu khác.”

Đỗ Hương Ly thở phào nhẹ nhõm, muốn kiểm tra lại chẩn đoán của đại phu trong phủ thì chỉ có thể ra ngoài mời, đi đi về về ít nhất cũng mất hơn nửa canh giờ.

Nửa canh giờ là đã đủ, chỉ cần trong lúc đó di nương nghe thấy tin tức rồi mua chuộc đại phu bên ngoài giúp nàng ta là được, chỉ cần chứng minh không phải, sau đó cho nàng ta thêm thời gian nửa ngày, nàng ta chắc chắn có thể…

Đúng lúc này, một giọng thanh thoát dễ nghe vang lên: “Ta có hiểu sơ về y thuật, nếu không để ta xem thử.”

Giọng nói vừa vang lên, tất cả mọi người quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Từng người từng người lùi ra, để lộ một khuôn mặt tuấn tú, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, khóe môi cong lên, bởi vì hai mắt bị mù nên dưới ánh mắt trời, nụ cười ấy làm cả người hắn như tắm trong gió xuân, khiến người khác cảm nhận được một cảm giác ôn hòa chân thành, hơn nữa khi vừa nhìn thấy khuôn mặt động lòng người của hắn thì ai nấy đều cảm thấy tin tưởng hơn phân nửa.

Mọi người bị khuôn mặt này làm hốt hoảng một chút, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng không nhịn được mà ngẩn người, chờ đến khi hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt phượng đờ đẫn của Bùi thế tử phủ Trấn Quốc Công, chỉ thầm than đáng tiếc.