Chương 17

Phát hiện tầm mắt từ bên phỉa quét tới, Giả Đường mờ mịt mà rụt rụt cổ, không dám cười nữa.

Chỉ chốc lát sau, hắn lại nhìn thấy thân anh một đệ tử Linh Tông từ phía đối diện, lại hứng thú bừng bừng nói: “Mấy người nhìn Sở Bách Dương đang ngồi đoan chính kia kìa, ta dám cược, không được bao lâu cậu ta liền không nhịn được đứng dậy, đem theo một tấm linh phù, giả ý là đi Dao Đài thăm hỏi Bách Nguyệt gia chủ, sau đó liền không biết xấu hổ móc linh phù ra thỉnh giáo Nam trưởng lão!”

Văn Thu Thời nhìn lại, phát hiện hắn vừa dứt lời, Sở Bách Dương thật sự mặt mang do dự đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía Dao Đài.

Phía trên Dao Đài cực kỳ rộng mở, phía trước lan can, một cây hoa đào tản ra một mùi hương say lòng người.

“Sở gia chủ chịu tới tham tiệc hỉ của tiểu nhi tử, thật là lệnh Ngôn mỗ phủ môn bồng tất sinh huy*, vô cùng cảm kích.” Lão thành chủ đứng dậy tự mình rót rượu vào chén rượu trước mặt Sở Bách Nguyệt.

*(Bồng tất sinh huy(荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa).

Đèn l*иg treo cao toả ra quang mang ấm áp, chiếu vào khuôn mặt như ngọc của Sở Bách Nguyệt, trang phục gia chủ mặc ban ngày đã bị máu hung thú làm cho ướt sũng, hắn thay vào một thân bạch y ngắn gọn, thần sắc ôn hòa, phảng phất sự lạnh lẽo khi tru sát Cùng Kỳ hoàn toàn chưa từng xuất hiện.

Hắn hơi hơi gật đầu: “Khách khí.”

Ngôn thành chủ ngồi xuống, cảm thán: “Lần trước gia chủ tới Lãm Nguyệt Thành, ta nhớ rõ đã là mười sáu năm về trước. Lúc ấy gia chủ vẫn là cái thiếu niên, ta dạy con vô phương, khuyển tử cùng hạng người vô tri trong môn đã mạo phạm gia chủ nhiều lần, may mà gia chủ rộng lượng, không so đo hiềm khích trước đây.”

Ánh trăng treo ngược trong chén rượu, tầm mắt Sở Bách Nguyệt dừng ở phía trên: “Không sao, thiếu thành chủ lúc ấy cũng bị thương không nhẹ.”

“Đúng vậy cha, Văn Úc ca ca lúc ấy thiếu chút nữa đã đem ta đánh phế rồi!” Nam tử đang nắm tay tân nương mặc hỉ bào chen vào nói, vẻ mặt đưa đám, “Ta đều biết sai rồi, ngài đừng nhắc mãi.”

Ngôn thành chủ: “A, đáng đánh!”

Thiếu thành chủ thấy thế, ra vẻ tức giận lôi kéo tân nương cáo từ.

Hai người thuận thềm ngọc mà xuống, tân nương hiếu kỳ nói: “Chàng lúc ấy sao lại mạo phạm Sở gia chủ?”

“Đừng nói nữa, ta khi đó niên thiếu không hiểu chuyện,”

Thiếu thành chủ thấp giọng giải thích, “Ngươi cũng biết, Bách Nguyệt gia chủ tuy rằng là đệ tử Sở gia, nhưng hắn chỉ là người phân gia từ Sở gia thanh sơn, cũng không phải là dòng chính Nam Lĩnh. Ta khi đó cùng Sở thị bổn gia mấy cái thiếu gia chơi đến thân thiết với mấy thiếu gia dòng chính Sở gia, bọn họ từ trước đến nay xem thường đệ tử đã phân gia, đặc biệt là Sở Bách Nguyệt khi ấy nổi bật quá đáng, cho nên...... Ai, đừng nói nữa! Văn Úc ca ca lúc ấy đem răng ta đều đánh rớt vài cái! Ta cũng chưa từng mất mặt như vậy!”

Tân nương cười một tiếng: “Xứng đáng.”

Thiếu thành chủ nhẹ véo véo mặt nàng, khoé môi vẫn treo nụ cười, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng: “Văn Úc ca ca nếu còn sống hẳn cũng sẽ đến tham gia hỉ yến của ta đi.”

Mày liễu của tân nương hơi nhướn: “Phù chủ đánh ngươi thành ra như vậy, còn khiến ngươi mất mặt, ngươi không những không ghét y, ngược lại còn tưởng niệm y nha!”

Thiếu thành chủ nhẹ lắc đầu, than cười nói: “Văn Úc ca ca xác thật chán ghét, bất quá, hẳn là sẽ không có người nào không thích y.”

Sở Bách Dương trong lúc hai người nói cười có hơi nhìn thoáng qua, nghe được bọn họ nói đến phân gia dòng chính, dạt dào hứng thú bỗng nhiên không còn. Hắn cúi đầu, do dự một lát, đang định xoay người trở về, phía trên truyền đến một cái thanh âm quen thuộc.

“Sở Bách Dương, ngươi rốt cuộc là muốn đi lên, hay là muốn đi xuống.”

Trên mặt Sở Bách Dương lộ ra sắc mặt kinh hỉ, ngẩng đầu, tiếng “Ca” đến bên miệng, dừng một chút liền lập tức thuần thục cong một cái, quy quy củ củ mà hành lễ: “Gia chủ, ta muốn đi lên.”

Dứt lời, vội vã bước lên Dao Đài.

Sở Bách Dương trước tiên nhìn nam tử bạch y trên đài, lại nhìn Nam Độc Y ở một bên khác, gương mặt ửng đỏ, theo sau đi đến bên cạnh Sở Bách Nguyệt, “Gia chủ.”

Sở Bách Nguyệt bưng chén rượu: “Chuyện gì?”

Đứng thẳng người trục trịch nói: “Cha cùng nương rất nhớ...... Gia chủ, gia chủ khi nào có thời gian có tính quay lại thăm thanh sơn?”

Sở Bách Nguyệt đem rượu một ngụm uống cạn, mặt vô biểu tình buông ly, “Không rảnh.”

Sở Bách Dương: “...... Được.”

“Nếu như không còn việc gì khác, đệ có thể đi rồi,” Sở Bách Nguyệt liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, ngữ khí hờ hững, “Về sau không cần vì loại sự tình này tới tìm ta.”

Sở Bách Dương nắm chặt tay, ở dưới ánh nhìn chăm chú của những người xung quạn, người thiếu niên nan kham xưa nay chưa từng có, khẽ cắn môi nói: “Đệ là tới thỉnh giáo Nam trưởng lão, thuận đường hỏi huynh thôi!”

Nam Độc Y ở bên khác dùng bữa nhẹ “Ân” thanh, ngẩng đầu, sắc mặt nhu hòa mà vẫy tay với hắn “Lại đây đi, Bách Dương.”

Đoạn sau tiệc tối, ăn uống linh đình, các đệ tử các tông phái quen nhau tụ tập vui đùa.

Văn Thu Thời ghé vào bàn mơ mơ màng màng ngủ rồi, bên cạnh chỉ có Cố Mạt Trạch còn ở, Cố Mạt Trạch đem thoại bản “Bảy cái hắn” xé thành từng mảnh giấy, vô cùng hứng thú mà làm thành những món đồ nhỏ, vây quanh cánh tay đang gối đầu của Văn Thu Thời.

Đêm dài hàn ý nổi lên, Cố Mạt Trạch từ nhẫn trữ vật lấy ra áo lông cừu, khoác ở trên người Văn Thu Thời, đang định đem người ôm trở về.

Sắc mặt hắn bỗng trầm xuống, đáy mắt huyết sắc cuồn cuộn.

Hôm nay dùng chút linh lực đối kháng hung thú, Phục Hồn Châu lại không an phận.

Cố Mạt Trạch một tay ấn ở bàn, xương ngón tay trắng bệch, gân xanh trên làn da nổi lên càng rõ ràng.

Hắn nhìn người bên cạnh, thanh niên nghiêng đầu, gối lên cánh tay say ngủ, vài sợi tóc nửa che khuất gương mặt trắng nõn, hàng mi dài đen nhánh, tùy nhợt nhạt đều đều hô hấp hơi hơi rung động.

Thuỵ nhan* điềm tĩnh.

(dung nhan lúc ngủ).

Cố Mạt Trạch lại quay lên nhìn Dao Đài, nhìn bóng dáng cô đơn vẫn chưa rời đi.

Một lát, nam tử vẻ mặt tàn bạo quay đầu lại, ngón tay câu lấy cổ áo rộng thùng thình của Văn Thu Thời, theo vai trái túm túm.

Trắng nõn da thịt bại lộ ở không trung.

Ban đêm lạnh lẽo ồn ào, người ngủ say lơ đãng co rúm lại.

Cố Mạt Trạch mơn trớn làn da trắng nõn sau cổ y, nhìn chằm chằm mảnh nhỏ da thịt tinh tế, đôi mắt không biết khi nào tràn ngập huyết sắc, ảnh ngược tràn ra màu đỏ tươi.

Cổ truyền đến động tĩnh nhè nhẹ, Văn Thu Thời ngủ đến nửa mộng nửa tỉnh, một đôi mắt còn chưa mở, khí tức quen thuộc phun vào sau cổ.

Thân ảnh cao lớn mang theo cảm giác áp bách tiến tới.

Hơi thở quen thuộc tới gần, nơi từng bị người cắn sau cổ Văn Thu Thời trở nên mẫn cảm đến cực điểm, da thịt trắng nõn nổi lên nét hồng nhạt nhat.

Cố Mạt Trạch cúi đầu.

Độ ấm từ môi mỏng truyền tới, nóng rực tựa như muốn khiến phiến da thịt kia phỏng lên.

Thanh niên buộc chặt đầu ngón tay, vô ý thức thấp giọng ô ô.

“Một lát nữa ta liền trở về, đừng đi tìm người không nên tìm.”

Tiếng nói trầm thấp quanh quẩn ở bên tai.

Văn Thu Thời mở mắt ra, bên cạnh không một bóng người, biểu tình y hoảng hốt mà nhìn quanh bốn phía, náo nhiệt như cũ.

Văn Thu Thời sờ sờ cổ, cứ cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, sau khi xoa nhẹ một lúc lâu. Y ngửa đầu nhìn mắt sắc trời, đứng dậy quấn chặt áo lông cừu, một bên đánh ngáp, một bên ở phủ Thành chủ to như vậy tìm đường trở về.

Phía trên Dao Đài, một thân ảnh vẫn lần ngồi một mình.

Nam tử nghiêng đầu, ngọc quan vấn tóc, ánh trăng sáng tỏ dừng ở trên người hắn, điệp lên tầng tầng bàng bạc.

Thềm ngọc truyền đến động tĩnh.

Sở Bách Nguyệt mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy đôi tay Sở Bách Dương bưng một mâm quả nho tinh oánh dịch thấu, chậm rì rì tiến lên.

Sở Bách Dương đến gần đặt ở mặt bàn, thật cẩn thận nhìn nam tử bên cạnh.

Trước đó hắn ở không bao lâu liền rời đi, mới vừa rồi đυ.ng tới lão thành chủ bưng một bàn quả nho, muốn nói lại thôi kêu hắn dừng lại, nói Sở gia chủ uống say, phải dùng quả nho câu, câu...... Người.

“Là tốt nhất sao?” Sở Bách Nguyệt ra tiếng.

Sở Bách Dương gật đầu: “Ca, huynh muốn ăn sao?”

Sở Bách Nguyệt hái một quả nếm hương vị, hơi vừa lòng, sau đó cầm đồ lên, đi về phía trước lan can ngọc.

“Không ăn, ta tìm người.”

Tiếng nói hắn lộ ra nét nghẹn ngào sau khi uống say.

Sở Bách Dương trợn mắt há hốc mồm, nhìn linh lực tràn ra từ đầu ngón tay bạch y nam tử, đem quả nho được rửa qua nước châu cuốn lấy, theo Dao Đài buông đi, chợt đúng như câu cá, dừng trên bàn nhỏ dưới cây đào.

Đôi mắt mông lung nửa mở.

Sở Bách Dương dừng tại chỗ, thật lâu sau không nói gì.

Xác thật say.

Sở Bách Dương nhớ lại, người hyunh trưởng này của hắn chính là một gia chủ, giống như vĩnh viễn đều là hoàn mỹ vô khuyết, tự hạn chế đến mức tận cùng, thần sắc vĩnh viễn là nhàn nhạt ôn hòa, trên mặt tựa như luôn mang lên một tầng mặt nạ.

Hắn ở trên người Sở Bách Nguyệt nhìn không tới một chút bóng dáng phóng túng.

Chỉ có duy nhất một lần, khi ấy hắn khoảng trên dưới chín tuổi, Sở Bách Nguyệt biến mất một đoạn thời gian.

Bất quá không bao lâu, Sở Bách Nguyệt lại trở về Nam Lĩnh, tiếp tục làm một gia chủ người người tín ngưỡng, giống như cái gì cũng chưa thay đổi, lại giống như cái gì cũng thay đổi.

Hắn dựa vào một chút huyết mạch, cảm giác tâm Sở Bách Nguyệt càng ngày càng lạnh.

Mấy năm nay, Sở Bách Dương có khi sẽ cảm thấy, huynh trưởng chán ghét vị trí gia chủ, chán ghét đến mức tận cùng, nhưng không biết vì sao, cưỡng bách muốn ngồi thật vững vàng, giống như đang liều mạng chứng minh với người nào đó mình không có chọn sai.

“Ca, huynh......”

“An tĩnh,” Sở Bách Nguyệt lạnh giọng, “Ngươi đừng nháo.”

Sở Bách Dương cấm thanh, ở trước lan can dò đầu ra, nhìn về một chuỗi nho lẻ loi nằm phía dưới Dao Đài, ở trong gió lắc nhẹ.

Nửa canh giờ sau.

Âm thanh ồn ào trong phủ thành chủ nhỏ đi nhiều, tốp năm tốp ba khách khứa rời đi.

“Sẽ không có người cắn câu, nào có ai dùng quả nho câu người?”

Sở Bách Dương rốt cuộc không chịu nổi lên tiếng, đi đến trước ghế dài, ý đồ làm Sở Bách Nguyệt tỉnh táo lại, “Hơn nữa, hơn nữa hyunh đang muốn tìm phù chủ đúng không, đệ biết, chính là y đã chết, đã chết mười năm!”

—— đã chết mười năm.

Một câu cuối cùng, Sở Bách Dương cất cao tiếng nói.

Rống xong sau, đối diện tầm mắt bạch y nam tử nằm trên ghế dài, hắn sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, lui bước.

Biểu tình Sở Bách Nguyệt lại bình tĩnh ngoài dự đoán, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, lại nhìn linh lực chảy xuôi nhè nhẹ trên đầu ngón tay.

“Ta biết,” Sở Bách Nguyệt ngữ khí đạm mạc.

“Bất quá, chẳng lẽ quyền lợi nếm thử ta đều không có sao.”

Sở Bách Nguyệt nhìn chằm chằm sợi linh lực vẫn không nhúc nhích.

Nhớ tới thật lâu trước kia, thiếu niên ăn quả nho ăn đến căng, nhíu mi lại, ghé vào trên giường đáng thương cực kỳ, “Quả nho này ăn quá ngon, đáng tiếc ta ăn không vô. Bách Nguyệt ngô huynh, ngươi giúp ta ăn hai trái đi, để ta nhìn đỡ nghiện cũng được.”

Đợi hắn ăn xong hai trái, thiếu niên mặt mày cong cười: “Không thể, càng muốn ăn.”

Hắn nhìn lại: “Tham ăn như vậy, nếu như có một ngày có người dùng quả nho câu ngươi, ngươi chẳng phải là sẽ không cần nghĩ ngợi cắn câu.”

Thiếu niên nằm trên giường nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại có chuyện lạ gật gật đầu, “Có khả năng, không bằng lần sau thời điểm ngươi tìm không được ta, thử một lần.”

Linh lực trên đầu ngón tay thon dài, không chút sứt mẻ.

Khuôn mặt Sở Bách Nguyệt tuấn nhã ôn nhuận chìm trong bóng đêm, mi mắt buông xuống, lộ ra vài phần men say lầm bầm lầu bầu, “Ta dùng quả nho câu, ngươi như thế nào còn chưa tới.”

Lời nói rơi xuống, trong tầm mắt hắn, linh lực nhè nhẹ quấn quanh đầu ngón tay đột nhiên nổi lên dị động.

—— run rẩy một cái.

Bên dưới Dao Đài, một cái thân ảnh mảnh khảnh đứng trước quả nho bị treo.

Mặt nạ che hơn phân nửa khuôn mặt y, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo cùng hai bên má nho nhỏ, y tháo xuống một quả nho đưa đến trong miệng.

“...... Tê.”

Khoảnh khắc nuốt vào, Văn Thu Thời hút một ngụm khí lạnh, ánh mắt lập loè.

Y lại hái thêm hai trái, nhét vào trong miệng, thời điểm không nhịn được hái thêm một viên, sợi linh lực chợt động.

Một sợi linh lực quấn quanh bên hông y.

Văn Thu Thời mờ mịt mà nhìn vòng eo mình, lại ngẩng đầu, tóc đen rối tung nơi đầu vai, lộ non nửa bên má trắng nõn, bị thịt quả căng đến hồng lên.

Y mơ hồ không rõ nói: “Có thể đưa tiền a.”

Bên lan ngọc Dao Đài, cây đào được trưng bị một trận gió đem lướt qua, tưới xuống một cơn mua hoa che trời.

Ánh mắt Sở Bách Nguyệt nhợt nhạt, cùng hoa rơi dừng trên người y.

----editor có lời muốn nói-----

I"m come back!!!!

xưng hô có thể sẽ đổi chút nha mn, lâu rồi k làm, k nhớ j hết, giờ cày 2 bộ cũng lú lắm mn ạ QAQ

Chương quay lại k set vip luôn, khen tui i mn!