Nguyễn Nặc không tự chủ khép chặt cổ áo lại: “Sao anh không để cho người giúp việc nữ thay cho tôi?”
Tối hôm qua khi quay về thì lý trí của anh đã đến cực hạn sụp đổ, làm sao có thể để cô rơi vào tay người khác được.
Khi nhìn thấy những giọt nước dính trên cơ thể cô, lần đầu tiên Từ Kha biết hóa ra phụ nữ lại có thể đẹp như vậy.
Khiến anh ôm rồi không muốn buông tay.
Thấy anh không nói lời nào, Nguyễn Nặc còn muốn tiếp tục tranh luận với anh, nhưng vừa mới mở miệng đã bị anh dùng môi chặn lại.
“Ưʍ.” Nụ hôn mang theo sự xâm chiếm, Nguyễn Nặc không nhúc nhích được, chỉ có thể để mặc anh chiếm lấy.
Không biết đã hôn bao lâu, thậm chí Nguyễn Nặc còn cảm giác được cơ thể anh có phản ứng đặc trưng của đàn ông thì lúc này Từ Kha mới chậm rãi buông cô ra.
Mặt Nguyễn Nặc đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ không dám nhìn anh.
Từ Kha nhéo lên mặt cô một cái, động tác dịu dàng lại mang theo một chút trìu mến, khi nói chuyện lại mang theo tình cảm che giấu: “Bất luận hôm nay dù kết quả có như thế nào thì tôi cũng sẽ bảo vệ em chu toàn. Cho nên em không cần phải sợ nữa.”
Nguyễn Nặc ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh. Cô biết nhân vật phản diện mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến anh sẽ dốc hết tất cả sức lực để đi bảo vệ mình.
Không cần sợ sở nghiên cứu đại diện cho chính nghĩa của xã hội, cũng không cần sợ hãi nhân vật phản diện như anh.
Cô im lặng gật đầu một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười ấm áp.
Từ Kha xoa đầu khiến tóc cô rối tung lên rồi mới chậm rãi đứng dậy giúp cô đắp kín chăn lại: “Nằm thêm một lúc nữa đi, lát nữa cơm trưa sẽ được đưa vào cho em ăn.”
“Được.”
Khi Từ Kha xuống lầu một thì chỉ thấy Kỳ Quân Sênh và Từ Duy Du đang ngồi trong phòng khách đang bàn chuyện công việc.
Từ Duy Du thấy Từ Kha đi xuống lầu thì ra hiệu bằng mắt ý bảo Kỳ Quân Sênh dừng lại, rồi nhìn về phía Từ Kha: “Cô ấy thế nào rồi?”
Hôm qua sau khi chị ấy trở về thì muốn đi xem tình hình Nguyễn Nặc nhưng lại bị Từ Kha ngăn lại, người làm chị như chị ấy lần đầu tiên thấy em trai nhà mình quan tâm đến một người phụ nữ như vậy.
Giống như là một đứa trẻ con đang bảo vệ con gấu bông yêu thích của mình, cố chấp không cho phép người khác nhìn thấy.
Từ Kha ngồi xuống bên cạnh chị ấy, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau: “Cô ấy không sao, kiểm tra xong nên có thể vẫn hơi đau.”
“Hôm qua em đến gần Trương Nghiên là cố ý hả?” Từ Duy Du cầm ly trà nhỏ trên bàn lên nhấp một ngụm: “Nhìn dáng vẻ như người điên của cô ta giống như là chỉ mong cho Nguyễn Nặc bị dẫn đi ngay trước mắt của mọi người.”
“Ừm, để trì hoãn thời gian.” Chỉ cần Từ Kha nghĩ đến dáng vẻ hôm qua Nguyễn Nặc sợ hãi đến ngay cả khóc cũng không dám thì trong lòng lại quặn thắt: “Nguyễn Nặc lựa chọn nghề nghiệp cần xuất hiện trước mặt công chúng thì những chuyện này cô ấy cũng đều phải đối mặt.”
“Cho nên, em liền tương kế tựu kế hùa theo kế hoạch của Trương Nghiên, để sở nghiên cứu nói ra rằng cô ấy là người, như vậy thì sau này cũng sẽ không có loại nghi ngờ như vậy nữa.” Chị ấy cũng chỉ nghĩ đến điều kiện của Nguyễn Nặc phù hợp với giới giải trí, nhưng lại không chú ý đến điểm đặc biệt của Nguyễn Nặc.
Vốn dĩ chị ấy cho rằng Từ Kha ngăn cản Nguyễn Nặc gia nhập giới giải trí là bởi vì anh muốn chiếm làm của riêng, không ngờ từ trước đến nay anh vẫn luôn xuất phát từ suy nghĩ cho an nguy của Nguyễn Nặc.
Em trai này của chị ấy thật đúng là đã phí nhiều tâm tư vào chuyện này rồi.
“Nguyễn Nặc vẫn chưa ăn cơm trưa, chị mang lên cho cô ấy.” Từ Duy Du đứng lên từ ghế sô pha, chị nhớ đến ngày hôm qua Từ Kha từ chối cho chị đi xem Nguyễn Nặc, lại nói thêm một câu: “Không được phép nói không.”
“Ừm.”
Từ Duy Du bảo Kỳ Quân Sênh về trước, tự mình đi đến phòng bếp múc cháo rồi mang lên phòng Từ Kha.
Sau khi Nguyễn Nặc dậy thì không ngủ được nữa, nằm trong chăn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nghe được tiếng mở cửa và tiếng bước chân đang tiến gần đến thì cô mới chậm rãi mở mắt ra.
“Nguyễn Nặc, nào, ăn cháo đi.” Từ Duy Du kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy,
“Duy Du, em không sao rồi.” Nguyễn Nặc nghĩ đến hôm qua chị ấy cản trước mặt mình thì đáy lòng có chút kích động.
“Chị biết rồi.” Từ Duy Du múc cháo đưa lên miệng cô: “Em cũng sẽ không bị nghi ngờ nữa đâu, sau này có thể đi trên con đường nghệ thuật thật tốt rồi.”
Nhờ Từ Duy Du nhắc nhở, Nguyễn Nặc mới bất giác phát hiện ra vốn dĩ mình không quan tâm cái gì cả mà nói muốn gia nhập giới giải trí, nhưng thật ra bên trong lại tràn đầy nguy hiểm ẩn giấu. Chỉ chờ khi cô hoàn toàn xuất hiện trước mặt công công chúng thì loại chuyện bị nghi ngờ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh.
Bây giờ cô đã làm kiểm tra, chứng minh là người thì coi như đã làm một mẻ khỏe cả đời rồi.
Nguyễn Nặc không quen để người khác bón, nhưng nhìn ánh mắt không cho phép từ chối của Từ Duy Du thì vẫn ăn từng miếng từng miếng.
“Duy Du, chị có biết Từ Kha sợ cái gì không?” Cô nghĩ đến việc tối hôm qua Từ Kha lôi lôi kéo kéo người phụ nữ khác thì trong lòng lại có cảm giác không thoải mái khó hiểu.
Hừ, ở bên cạnh người phụ nữ khác ngay trước mặt bạn gái giả thì phải bị phạt.
Từ Duy Du thấy tinh thần cô đang dần tốt lên thì cũng yên tâm hơn, nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Nó sợ bị người khác làm phiền. Ban đầu khi mấy người chúng tôi vẫn ở đây, vì Thẩm Dư Tình làm phiền nó suốt ngày cho nên nó luôn tránh trong thư phòng của ba."
Trong đầu Nguyễn Nặc hiện ra một bức tranh, Từ Kha khi còn nhỏ kiêu ngạo đang khó chịu vì bị Thẩm Dư Tình chạy đuổi theo, sau đó “Rầm” một tiếng chui vào trong thư phòng rồi khóa cửa lại. Từ Kha nhỏ dựa lưng vào cửa than thở một câu: “Rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.”
Sau khi ăn trưa xong, cơ thể Nguyễn Nặc cũng dần trở lại bình thường, không còn đau như buổi sáng nữa.
Cô mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng thì thấy dì Trần đang đứng ở cửa.
“Dì Trần, dì biết Từ Kha ở đâu không?”
“Cậu ấy ở thư phòng.” Dì Trần nghi ngờ nhìn vẻ mặt đang ủ mưu của Nguyễn Nặc.
“Tôi đi một chuyến.”
Người ở trong thư phòng không có chỗ để trốn, đáy lòng Nguyễn Nặc lại âm thầm bật cười.
Nguyễn Nặc lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra, thấy Từ Kha ngồi bên bàn làm việc đang xem tài liệu.
“Sao lại đến đây?” Từ Kha cau mày lại: “Trên người còn đau không?”
“Em không sao nên tùy tiện đi lại một chút thôi.” Nguyễn Nặc làm bộ như dáng vẻ ăn không ngồi rồi, đi lang thang trong thư phòng, đầu ngón tay lướt qua một lượt trên giá sách của anh.
Sở dĩ Từ Kha đến đây chính là để cho hiệu suất công việc của mình được tăng lên một chút, lần trước khi cô ở trong phòng làm việc thì tốc độ xử lý tài liệu của anh rõ ràng đã trở nên chậm đi. Bây giờ cô lại đi tới đi lui ở bên cạnh, càng làm cho anh không có tâm tư nào mà xem tài liệu nữa.
Nhưng anh lại tò mò rốt cuộc con mèo này muốn làm cái gì đây.
Mặc quần áo ngủ cám dỗ anh chăng?
Nguyễn Nặc vòng qua vòng lại mấy vòng bên cạnh anh, còn không ngừng cầm cái bút bằng sắt trên bàn làm việc, mở ra lại đóng lại.
Sao mà anh vẫn không chê cô phiền nhỉ?
Nguyễn Nặc nhớ đến kiểu cố ý giả tạo của Thẩm Dư Tinh thì bỗng nhiên lại nghĩ đến một cách làm phiền mới, nằm bò lên bàn rồi viết chữ lên tờ giấy trắng, lại còn nhìn anh mấy lần.
Đến khi cô viết một hàng chữ “Từ Kha” thì sự trấn định của Từ Kha đã hoàn toàn tan vỡ, đưa tay ra kéo cô vào trong ngực mình, môi như có như không lướt qua gò má cô.
Phương hướng phát triển này không đúng, hoàn toàn vượt qua dự đoán của cô.
“Từ Kha...” Giọng nói của cô mềm mại lại mang theo vẻ tủi thân.
Sau khi Nguyễn Nặc nói xong hai chữ này thì đã không còn cơ hội nói tiếp nữa, Từ Kha đã chặn lại miệng cô ngay lập tức.
Bỗng nhiên cô đã hiểu ra cái gì gọi là đưa dê vào miệng cọp.
“Ưʍ.”
Mặt Nguyễn Nặc đỏ bừng đi ra từ thư phòng, còn chưa đi được mấy bước thì gặp phải Từ Duy Du, vội vàng đưa tay lên che chỗ tê tê ngứa ngứa trên cổ mình kia.
Nhân vật phản diện Từ Kha cũng không phải là giống chó, sao lại còn đi cắn người nữa chứ.
Từ Duy Du không nhịn được bật cười, bị người mình chán ghét quấy rầy thì mới thấy phiền, còn bị người mình thích quấy rầy, vậy thì lại gọi là bị khıêυ khí©h.