Mèo con cũng không an phận, luôn kêu meo meo muốn chạy ra ngoài. Úc Tinh Hà trước đây chưa từng làm qua việc như thế này, hay tay ôm nó cũng không dám dùng sức, sợ vừa tăng chút lực đã khiến con mèo này phải chết yểu.
“Tôi giúp anh.” Một cô gái trẻ với khuôn mặt trứng ngỗng đi vào, vừa nói chuyện vừa bắt đầu xắn tay áo.
Úc Tinh Hà thoáng sững sờ: “Cô là…”
“Hồ Nhàn.” Cô ấy nở nụ cười, sau lưng bỗng xuất hiện một cái đuôi lớn phe phẩy.
Sau khi hóa thành hình người, Hồ Nhàn thật ra không giống một con hồ ly, đặc biệt là cặp mắt hạnh của cô ấy, không có chút quan hệ nào với con mắt câu hồn đoạt phách đặc trưng của hồ ly.
Có sự giúp đỡ của Hồ Nhàn, việc lau rửa cho mèo con thuận lợi hơn không ít.
“Anh biết Hà Vũ Kỳ chứ?” Hồ Nhàn đột nhiên hỏi.
Úc Tinh Hà suy nghĩ một lát, trả lời: “Từng tiếp xúc.”
Đối phương là người cùng công ty với anh. Sở dĩ Úc Tinh Hà có ấn tượng là vì khi Hà Vũ Kỳ debut, công ty đã cố tình để anh dẫn dắt người mới, mà người ấy chính là Hà Vũ Kỳ.
Nếu trong phạm vi năng lực thì Úc Tinh Hà cũng không bài xích việc cất nhắc người mới, nhưng sau khi tiếp xúc với Hà Vũ Kỳ, anh cảm thấy không thích con người này, cho nên sau lần hoạt động kia, dù Hà Vũ Kỳ cố ý muốn kết giao, Úc Tinh Hà cũng không tiếp tục đáp lại.
Hồ Nhàn quay đầu liếc nhìn bên ngoài cửa một cái, từ đây không thể thấy Sở Phi Niên nhưng vẫn nghe được tiếng TV, cô ấy thu lại tầm mắt, nói nhỏ: “Cho anh biết một bí mật, con mèo đen mà đại nhân nhập vào bị chết dưới tay Hà Vũ Kỳ.”
Hà Vũ Kỳ là con trai của gia đình mà Hồ Nhàn muốn trả thù, trước đây, đúng tại khu dân cư này, có không ít động vật nhỏ bị anh ta làm hại, con mèo đen kia cũng là một trong số đó.
Chẳng qua, khi con mèo đen rơi vào tay Hà Vũ Kỳ cũng đã gầy trơ xương, yếu đến không chịu nổi, sau khi bị anh ta tra tấn, bị bẻ gãy một chân thì không đủ sức vượt qua nên chết luôn, bị Hà Vũ Kỳ ghét bỏ ném ra ngoài.
Đúng lúc đó Sở Phi Niên nhập vào, lại được Úc Tinh Hà tha về nhà ông cụ Đường.
“Tên biếи ŧɦái Hà Vũ Kỳ kia thích nhất là rạch ngực, mổ bụng vật sống.” Hồ Nhàn nhe răng, lộ ra vẻ hung ác: “Thật sự muốn khiến anh ta nếm thử cảm giác đau khổ khi bị mổ sống, bị lột da rút xương.”
Chỉ tiếc cô ấy còn chưa kịp ra tay thì người nhà họ Hà đã cảnh giác mời đại sư tới.
“Đại nhân, đây là một con mèo tam thể.” Hồ Nhàn ôm mèo con từ trong phòng tắm đi ra, nói với Sở Phi Niên.
Sau khi lau rửa sạch sẽ, cuối cùng mèo con cũng lộ ra màu sắc nguyên bản.
Sở Phi Niên vừa nhận xong tiền trợ cấp trong game, quăng điện thoại di động sang một bên, ngẩng đầu nhìn qua: “Quá gầy, quá xấu.”
“Chịu khó nuôi một chút là được.” Úc Tinh Hà lau tay đi tới.
Sở Phi Niên không nói muốn đuổi con mèo tam thể đi, coi như là chấp nhận để nó ở lại.
Có thể do tự tay cứu về nên Hồ Nhàn rất thích con mèo tam thể này. Cô ấy thấy nó muốn trèo lên ghế sô pha, mà Sở Phi Niên lại không lên tiếng ngăn cản nên nhanh chóng ôm nó lên, rồi hóa về bản thể rồi nhảy lên theo.
Một con hồ ly lông đỏ và một con mèo đen lớn nằm bao lấy con mèo tam thể, thay nó liếʍ lông rồi để nó lăn lộn trên sô pha.
“Meo.” Mèo tam thể kêu meo meo mềm mại, cứ nhảy qua nhảy lại chơi đùa.
“Vì sao trước đây cô lại đồng ý cho Hồ Nhàn đi báo thù?” Sau khi nghe Hồ Nhàn kể chuyện, câu hỏi này vẫn luôn lởn vởn trong đầu Úc Tinh Hà, hiện tại không nhịn được phải hỏi ra.
Sở Phi Niên che miệng ngáp một cái, nói: “Không phải anh hiểu rõ rồi à?”
Ánh mắt Sở Phi Niên xẹt qua vẻ lạnh lùng: “Lúc anh tìm manh mối trong nhà Dương Trì, con ma kia đã nói cho tôi nó biết rõ mèo đen chết như thế nào.”
Khi đó cô đứng ở ngoài ban công, không vào trong, chàng trai ma đã kể lại chuyện này cho cô nghe.
Úc Tinh Hà hoảng hốt nhớ lại, khi Hồ Nhàn được thả ra, vội vàng nói muốn đi báo thù thì chàng trai ma kia đột nhiên xuất hiện, nói chính xác vị trí của gia đình kia, rồi Sở Phi Niên đồng ý cho Hồ Nhàn báo thù trước.
Cô cho Hồ Nhàn đi tìm người nhà họ Hà, sau đó mèo đen cũng đi.
“Vậy tiếp theo cô định làm gì?” Úc Tinh Hà hỏi.
Hồ Nhàn cũng đưa tai qua nghe trộm, dù sao hiện tại cô ấy ở đây cũng là vì đánh không lại vị đại sư người nhà họ Hà mời tới, nếu Sở Phi Niên bằng lòng ra tay thì cô ấy tin chuyện này sẽ trở nên đơn giản.
Sở Phi Niên liếc nhìn Hồ Nhàn, thấy cô ấy chột dạ quay đi thì hừ nhẹ một tiếng: “Nợ cần tính thì vẫn phải tính.”
Khi Sở Phi Niên đi tìm nhà họ Hà để tính sổ, Hạ Chiêu gọi điện thoại đến: “Tinh Hà, cậu xem Weibo chưa?”
“Weibo?” Úc Tinh Hà nhíu mày, từ lúc tỉnh lại đến giờ anh chưa kịp xem Weibo.
Sở Phi Niên đang ngồi bên cạnh, nghe thấy thế thì với lấy Ipad, ấn mở Weibo: “Trên Weibo có chuyện gì?”
“Mấy người xem Top 3 Hotsearch đi.” Hạ Chiêu nói: “Hôm qua khi cậu ở bên ngoài bị người ta quay lại đấy.”
Chờ Sở Phi Niên ấn mở nội dung trong Hotsearch mới phát hiện người bị quay không phải Úc Tinh Hà mà là cô.
Chính là lúc sau khi Sở Phi Niên đưa Úc Tinh Hà về, cô ôm con mèo đen đi bộ trên đường, bị không ít người ghi lại rồi đăng lên mạng, có cả video lẫn hình ảnh. Lúc đầu cũng không có nổi như vậy.