Chương 8: Chân mèo vẽ bùa

Editor: NgcPhan339

Vân Lạc Đình trở mình, cằm đặt ở trong lòng bàn tay của hắn, lắc cái đuôi trông có vẻ vô cùng chán nản: "Meoooo~"

Bùi Huyền Trì đặt bút đặt sang một bên, dẹp đi mấy cái bùa vàng còn trống, bế mèo nhỏ đặt lên bàn.

Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, không biết hắn muốn làm cái gì, sau đó thì bị hắn bất ngờ dùng một lá bùa vàng dán ở ngay giữa trán.

"Meo??"

Lá bùa ngăn chặn tầm mắt của cậu, ngước mắt lên cái gì cũng không thấy được, nhưng cũng có chút mỏng, có thể nhìn thấy được bóng đen trước mặt đang loay hoay.

Có tiếng động, chắc là Bùi Huyền Trì đang cầm lấy bút lông.

Một cánh tay vẽ vẽ ở trên lá bùa, Lạc Vân Đình tò mò không biết hắn đang làm cái gì, không được tự nhiên lắm mà nghiêng cái đầu nhỏ, vừa mới cử động liền cảm thấy vành tai có chút ấm áp.

Bùi Huyền Trì đang xoa xoa cái tai lông xù của cậu, đẩy cái đầu nhỏ trở về vị trí cũ.

"Meooo~" Vân Lạc Đình chân trước thành thật mà dựa vào ngực hắn, cái đuôi vung vẩy như đυ.ng phải cái gì liền cuộn tròn lại.

Vẽ vẽ một hồi, Lạc Vân Đình có cảm giác như cậu đã trở thành cái thảm lót tay của hắn.

Nhưng cũng may, chất lượng lá bùa này còn khá tốt, tuy rằng có thể nhìn thấy bóng dáng đằng sau nếu có ánh sáng chiếu vào, nhưng lại không quá mỏng, sẽ không làm mặt mèo bị lem.

Bùi Huyền Trì cầm lấy chân mèo, dựng cả người của cậu lên cùng vẽ bùa, có lẽ là thấy cậu quá nhàm chán mà khều khều hắn.

Nhưng lại không nghĩ tới, bé mèo nhỏ rất ngoan, không hề nhúc nhích.

Sau khi vẽ tốt một nét cuối cùng, Bùi Huyền Trì lại nắm lấy chân của mèo nhỏ, cầm lá bùa xuống, hắn cũng không đặt lá bùa vào xấp những lá bùa đã được vẽ khác, mà lại giơ lên, nhìn ngắm những vết mực trên đó.

Vân Lạc Đình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cũng tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện nét vẽ của lá bùa này cùng với những lá bùa khác có điểm khác nhau.

Lại nhìn kỹ, hình như hình vẽ trên lá bùa kia là một con mèo.

Chỉ với vài nét bút, thêm thắt một chút chi tiết, tuy đơn giản nhưng lại rất chân thật.

Bùi Huyền Trì nói: "Không đáng yêu được như ngươi."

"Meo?" Vân Lạc Đình cong cong đôi mắt, một đôi mắt mèo híp lại vui vẻ nhìn không thấy mặt trời.

Tâm trạng của mèo nhỏ được thể hiện rất rõ qua cái đuôi đang ngúng nguẩy, Lạc Vân Đình bất chợt phản ứng lại, cái đuôi như quẹt phải thứ gì.

Bùi Huyền Trì giơ bàn tay, cái đuôi của cậu lại quấn dọc theo cổ tay của hắn.

Vân Lạc Đình phát hiện có màu sắc khác xuất hiện trên cái đuôi màu tuyết trắng của mình.

Bùi Huyền Trì nhăn mày lại, hiển nhiên là cũng nhận thấy điểm bất đồng đó.

"Meo!" Vân Lạc Đình thả lỏng cái đuôi, cổ tay của Bùi Huyền Trì cũng bị quẹt một vết mực màu đỏ rực.

Thì ra không biết từ lúc nào mà cái đuôi của cậu đã quẹt phải mực chu sa, lúc nãy cậu không chú ý, quấn lên cổ tay Bùi Huyền Trì, cũng để lại trên đó một vết chu sa.

Mực chu sa dùng để vẽ bùa một khi đã dính lên, có dùng bùa thanh tẩy cũng vô dụng, chỉ có thể dùng nước để rửa sạch.

Cái đuôi lông xù vì bị dính chu sa mà có vài sợi bết dính vào nhau, trên sắc trắng nổi bật lên một màu đỏ vô cùng rõ ràng, có lẽ là do lúc nãy cái đuôi lắc lắc quá mạnh mà ở trên lưng mèo cũng bị nhiễm chút sắc đỏ.

Vân Lạc Đình nhìn cái đuôi, rồi lại trông mong nhìn về phía Bùi Huyền Trì: "Meooo~"

Ta bị dơ rồi.

"Ta đi pha chút nước ấm." Bùi Huyền Trì sờ sờ cái đầu của mèo nhỏ, đem cậu bế lên an ủi: "Rửa sạch là không sao rồi."

Vân Lạc Đình ủ rũ dựa trên vai hắn, hữu khí vô lực đáp lại: "Meo."

- ---

Một nửa chậu nước lạnh sau khi được đun lên đã trở nên ấm nóng, Bùi Huyền Trì đưa tay vào thăm dò nhiệt độ của nước, cảm thấy phù hợp rồi mới ôm Lạc Vân Đình tới.

Bùi Huyền Trì nói: "Thử xem đi."

Vân Lạc Đình vươn móng vuốt chọc chọc mặt nước, cảm giác độ ấm vừa đủ thì liền trực tiếp nhảy vào.

Chậu nước không sâu lắm, bởi vì được làm từ gỗ, nên bên cạnh có một miếng gỗ nhỏ dôi ra, vừa vặn có thể đem cằm gác ở trên đó.

Vân Lạc Đình nheo nheo đôi mắt, lần gần đây nhất cậu tắm rửa là lần trước, khi trời đổ mưa, nhưng lúc đó nước vừa lạnh lại không thể thấm ướt bộ lông mèo của cậu hoàn toàn.

Bùa thanh tẩy cũng có tác dụng tẩy rữa bản thân rất sạch sẽ, nhưng Vân Lạc Đình vẫn thích cảm giác được ngâm mình ở trong nước hơn một chút.

Bùi Huyền Trì buông khăn trong tay, cứ nghĩ rằng mèo nhỏ sẽ không thích bị ướt, định dùng khăn ướt mà lau người cho cậu, không nghĩ tới Lạc Vân Đình không những không ghét mà còn chủ động nhảy vào.

Khăn lau bị bỏ sang một bên.

Bùi Huyền Trì giúp cậu vuốt lông, đồng thời dùng chút cao có mùi hương xoa nhẹ nhàng, đem chu sa chậm rãi hòa tan trong nước.

Mèo nhỏ đang nằm bò ra kia thoải mái phát ra những tiếng "khò khè" trong cổ họng.

"Đuôi."

Vân Lạc Đình lắc lắc cái đuôi, nhưng lại quên đuôi mình đã ướt, vung một cái, nước trong chậu cứ theo đó mà văng ra ngoài theo một đường cong parabol.

"Rào"

Vân Lạc Đình nháy mắt sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, quần áo cả người Bùi Huyền Trì đều bị thấm ướt.

"Meo, Meooo!?"

Có, có ổn không?

Bùi Huyền Trì bắt lấy cái đuôi nghịch ngợm của cậu, nhướng mày: "Hửm?"

"Meo..." Vân Lạc Đình vô tội nhìn hắn, ánh mắt mèo nhỏ chân thành, không có chút ý xấu nào.

Bùi Huyền Trì giả vờ nghiêm túc, nhưng khi đối mặt với đôi mắt màu xanh lam kia, sự nghiêm túc lại hóa thành bất đắc dĩ, đầu ngón tay điểm nhẹ vào trán của mèo nhỏ nghịch ngợm, đem cái đầu nhỏ chọc tới chọc lui.

Vân Lạc Đình duỗi móng vuốt ôm lấy tay hắn, nghiêng đầu cọ cọ: "Meoo~"

Sợ nước ấm chuyển lạnh, mèo nhỏ sẽ bị cảm, Bùi Huyền Trì cùng cậu chơi một lát rồi lại đổi nước rửa sạch những vết chu sa và hương cao trên người cậu một lần nữa.

Vân Lạc Đình trở mình, nằm ngửa trong lòng bàn tay của Bùi Huyền Trì.

Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng nâng cậu lên, tránh để nước chạy vào lỗ tai vào cậu không thoải mái, thuận tay mà xoa xoa cái bụng nhỏ.

"Thánh chỉ đến-------" Âm thanh đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

Bùi Huyền Trì cau mày, nổi lên một chút ý nghĩ tàn bạo, nghe thấy tiếng bước chân ồn ào tiếng vào, trong lòng càng bất mãn.

Vân Lạc Đình quay đầu, muốn nhìn thử xem bên ngoài cửa sổ kia là ai, nhưng thấy tất cả các cửa đều đóng chặt, cái gì cũng không thể thấy.

Nhưng mà, người truyền thánh chỉ có lẽ là đại thái giám bên người hoàng đế.

Không phải là Thái Tử đến tìm ngược, Vân Lạc Đình cũng không có hứng thú, lại nằm xuống lần nữa.

Mặc cho thị vệ ở bên ngoài gõ cửa, Bùi Huyền Trì vẫn bất động, sau khi mèo nhỏ đã tắm sạch sẽ thì bế lên, dùng một miếng vải bông lớn bọc lại, chậm rãi chà lau.

"Meo, meo?" Vân Lạc Đình thấy hắn cứ chậm rãi, không khỏi lên tiếng thúc giục.

Thái giám bên ngoài tới là để truyền thánh chỉ, mình mặc kệ hắn ở bên ngoài như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?

Hơn nữa, nếu hắn là thái giám bên người của hoàng đế, lúc về lại khua môi múa mép thì biết xử lý sao bây giờ?

Bùi Huyền Trì vẫn không để ý đến tên thái giám ngoài cửa, một tay ôm cậu, một tay cầm miếng vải bông mới: "Chân".

Vân Lạc Đình nâng chân nhỏ, vải bông liền ôm lấy nó, ngón tay thon dài nắm lấy chân nhỏ, cách một miếng vải bông nhẹ nhàng lau, vuốt nhỏ ướt nhẹp lúc nãy phút chốc liền trở nên khô ráo.

Đổi vải bông hai lần, lông trên người Lạc Vân Đình như được đổi mới.

Thị vệ bên ngoài cũng gõ vào cửa vài lần, thái giám của điện Nam Lăng khép nép nói, điện hạ vẫn ở trong điện, nhưng chờ một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng người đâu.

Vì đang truyền chỉ nên cũng không thể tự tiện rời đi nếu chưa đưa được đến tay điện hạ, nếu hắn cứ như vậy mà trở về thì thế nào cũng bị bệ hạ trách phạt nặng nề.

Không biết đây đã là lần thứ mấy thị vệ tiến lên gõ cửa, sắc mặt tên thái giám cầm thánh chỉ đã hoàn toàn trầm xuống.

Một lúc lâu sau, cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng được mở ra.

"Chuyện gì?"

Sắc mặt thái giám lập tức thay đổi thành ý cười, đôi tay đưa về phía trước duỗi thẳng thánh chỉ: "Điện hạ, quỳ xuống tiếp chỉ đi."

Bùi Huyền Trì ngồi ở trước bàn, trong lòng ngực đang ôm một bé mèo nhỏ được quấn trong vải bông, nghe vậy chỉ thong thả, ung dung đưa nước trong tay thổi nguội đưa đến bên miệng của Lạc Vân Đình, không có một chút ý định đứng dậy nào.

Sau đó lại ngẩng đầu lên, sắc mặt Bùi Huyền Trì lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Đặt thánh chỉ xuống, ngươi có thể đi rồi."

"Chuyện này...." Thái giám ôm thánh chỉ, lắp bắp mà nói: "Điện, điện hạ, chuyện này có chút không hợp với lễ nghĩa ạ."

"Vậy ngươi nói."

"Thần thỉnh cầu điện hạ đứng dậy..." Giọng nói đột nhiên im bặt, Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng bâng quơ phóng cho hắn một cái nhìn, cái nhìn khiến cho phía sau cổ của hắn chợt trở nên lạnh lẽo, cổ họng phát lạnh, một câu cũng không nói được thành lời.

Bùi Huyền Trì ý tứ vô cùng dễ hiểu, tên thái giám dừng một chút, yên lặng mà mở thánh chỉ, giương to giọng, nói" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, vì chuyện tai tinh mà nhi tử đã phải chịu hết những bôi nhọ, ủy khuất, trẫm tâm sinh áy náy, đêm dài khó ngủ sau khi chân tướng đã được sáng tỏ. Vì muốn làm nhi tử của ta bớt đau lòng, nay ta ban cho bình sứ bạch ngọc huyền linh, củng cố nguyên đan thượng phẩm,... ban cho Điện Quảng Phụng, bồi bên người trẫm, an ủi tấm lòng luôn không yên này của trẫm."

Vân Lạc Đình nghe thái giám liệt kê ra danh sách ban thưởng, tuy nghe thấy rất nhiều đồ vật nhưng lại có cảm giác họ vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào.

Có rất nhiều đồ vật dùng để tu luyện như đan dược, người thường nếu ăn vào chắc chắn sẽ không thể nào chịu nổi dược tính ở trong đó, nhưng đối với người tu chân mà nói, đó lại là đan dược khôi phục nguyên khí thượng phẩm.

Đạo thánh chỉ này, Vân Lạc Đình vẫn không nhận thấy được lão hoàng đế có được bao nhiêu điểm áy náy, chỉ có thể thấy được ý định nuôi dưỡng linh nhãn xấu xa của ông ta.

Còn bắt Bùi Huyền Trì đi đến Điện Quảng Phụng, cách ông ta vô cùng gần.

Nếu hoàng tử khác được ban cho Điện Quảng Phụng, chỉ sợ đã cao hứng đến mức không nói nên lời, nhưng đối với Bùi Huyền Tri mà nói, chỉ giống như một đơn thuốc bổ cần phải luôn giám sát khi nấu mà thôi.

Vân Lạc Đình có thể nhận ra những ý tứ trong đạo thánh chỉ này, nói vậy chắc chắn Bùi Huyền Trì cũng đã hiểu rõ sự việc.

Ngẩng đầu nhìn lên, Vân Lạc Đình bất ngờ phát hiện, Bùi Huyền Trì cũng đang cúi đầu nhìn chính mình.

"Meoo..." Lạc Vân Đình đưa chân đặt lên má hắn, đầu nhẹ nhẹ cọ vào cằm của hắn.

Những đồ vật kia của hoàng đế đều có ý xấu.

Bùi Huyền Trì nắm lấy chân nhỏ của cậu, nhẹ nhàng đè lên đệm thịt, như là đang đáp lại lời nói của cậu.

Thái giám đọc xong thánh chỉ, thấy Bùi Huyền Trì vẫn còn chưa đứng dậy, cũng không tốn thời gian tiếp tục thúc giục mà đem thánh chỉ ném lên trên bàn.

Đương lúc rời đi, thái giám đứng trước cửa chần chừ một lúc, sau đó hắn nhẹ giọng, nói: "Điện hạ, nương nương mấy năm nay vẫn luôn nhớ tới người."

Sắc mặt Bùi Huyền Trì nháy mắt trầm xuống: "Cút".

Một tiếng quát chói tai, khiến tên thái giám sợ tới mất quên mất lễ nghi mà không hành lễ cáo lui.

Vân Lạc Đình nhướng mày, nương, nương nương?

Nương nương nào?

Lại nghĩ tới Bùi Huyền Trì...Không phải là...?

Bùi Huyền Trì nhận ra mèo nhỏ đang tò mò, nhẹ giọng giải thích nói: "Hắn là người của quý phi nương nương."

Trong hậu cung này, chỉ có mỗi một vị quý phi, đó chính là mẫu phi thân sinh của Bùi Huyền Trì.

Rất nhiều năm không xuất hiện, để Bùi Huyền Trì ở cái nơi khỉ ho cò gáy này sống lâu như vậy, chuyện linh nhãn vừa truyền ra, bà ta liền xuất hiện.

Thật là quá...

Vân Lạc Đình nhăn mày lại, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng buồn bã, cậu chui ra khỏi khan bông, chân trước đạp lên vai Bùi Huyền Trì, thân mật mà rướn lại gần, cọ nhẹ vào gương mặt của hắn.

Đừng buồn nha.