Vân Lạc Đình không nghĩ nữa, gọt vỏ linh quả.
Tuy rằng vị thịt nướng khá ngon, nhưng ăn nhiều sẽ cảm thấy ngấy. Linh quả thanh mát, chua ngọt, ăn rất vừa miệng.
Cành củi khô cháy gần hết, lửa cũng nhỏ hơn một chút.
Từ xa Vân Lạc Đình nghe thấy tiếng ma thú gầm lên. Nhưng cậu lại không cảm thấy linh lực dao động, hẳn là còn cách nơi này rất xa: "Lại có người đυ.ng phải ma thú sao?"
"Không hẳn. Tu sĩ đi vào bí cảnh tu vi không thấp, ma thú có thể dùng để luyện chế đan dược. Có một số luyện đan sư, luyện khí sư sẽ mở giải treo thưởng. Có người nhận treo thưởng, tự nhiên sẽ có người đi nghênh đón ma thú."
"Có người biết thực lực của mình không mạnh, sẽ lập thành tiểu đội, một đội mấy chục người đến bắt ma thú."
Bùi Huyền Trì giơ tay dập tắt đống lửa, đứng dậy nói: "Đi nghỉ ngơi."
"Ừm." Vân Lạc Đình đáp một tiếng, nhưng không đứng lên.
Bùi Huyền Trì đưa tay ra. Vân Lạc Đình đáp tay lên tay hắn, rồi thuận thế hóa thành mèo trắng túm áo khoác bò lên, ngồi xổm trên vai hắn, cọ má hắn.
"Meo meo ~"
Bùi Huyền Trì cầm áo ngoài cho vào nhẫn trữ vật. Quần áo của Tiểu Bạch đưa vào trong nhẫn trữ vật của Tiểu Bạch, như vậy lúc cậu muốn tìm ra ngoài để mặc cũng tiện hơn.
Sau khi chuẩn bị xong, Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ xuống, xoay người đi vào trong sơn động.
- --
Sáng sớm hôm sau bọn họ rời khỏi sơn động.
Vân Lạc Đình buồn ngủ đến mức không mở được mắt, dứt khoát ghé vào trong lòng ngực của hắn ngủ tiếp.
Trong bí cảnh không lạnh, không cần chui vào bên trong quần áo.
Làm như vậy còn có thể để gió nhỏ thổi, thoải mái hơn nhiều so với ở bên trong sơn động.
Lông mèo trắng như tuyết bị gió thổi lắc qua lắc lại.
Bùi Huyền Trì đi nhẹ theo lông mèo trên người cậu. Hắn nhìn bố cục trận pháp trước mặt, tránh khỏi lối đi có trận pháp rồi đi vào.
Khi bí cảnh Phần Nguyệt xuất hiện lần thứ ba, trong Địa Hỏa Thâm Uyên ngưng tụ ra một viên dung nham nóng chảy. Có thể luyện hóa nó thành vũ khí, tăng lên cấp bậc của linh võ.
Vân Lạc Đình đã bắt đầu tu luyện, không có một vũ khí tiện tay thì không được. Trong Tu chân giới chỉ có một viên dung nham này, luyện thành Thần Khí cho mèo nhỏ, lại không thể thích hợp hơn.
Bên ngoài Địa Hỏa Thâm Uyên có rất nhiều cơ quan, trận pháp. Hơi sơ sẩy một chút bị trận pháp lan đến liền chết ở đây.
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã đi qua ba trận pháp.
Khi hắn bước đến trận pháp thứ tư, thì nhìn thấy có người đang ngồi xổm trước tường trận pháp, trong tay cầm bàn trận pháp bấm đốt ngón tay.
"Tiểu hữu? Thật trùng hợp! Bí cảnh Phần Nguyệt lớn như vậy, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi chúng ta lại gặp được nhau hai lần."
"Trận pháp biến dị thăng cấp, bố cục trong đó rắc rối phức tạp. Thần thức của ta thăm dò vào trong không thu về được, chỉ sợ một lát nữa sát trận mở ra, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ bị cắn nuốt." Trưởng lão Động Hư cắn chặt răng: "Tại ta khinh địch, thừa dịp lúc này ta còn có thể áp chế nó, các ngươi mau chạy đi."
Trưởng lão Huyền Ưu tiến lên nói: "Để ta giúp ông."
"Giúp cái gì mà giúp?! Ông ở lại cũng phải chết! Đây là loại trận pháp gì, trận pháp đã biến dị, đã không thể dùng phương thức chúng ta quen thuộc khẳng định mức độ đáng sợ của nó. Đến lúc đó thân thể tan biến! Nhẹ thì hồn phi phách tán, nặng thì...... Trận pháp này có thể luyện hóa vào trong nó!"
Trưởng lão Động Hư hét lên: "Đi mau lên!"
Mọi người ở đây nghe xong lời này, sắc mặt không khỏi tái đi.
Bùi Huyền Trì bước lên phía trước.
"Tiểu hữu?! Ngươi đến đây làm gì vậy!" Trưởng lão Động Hư không thể buông tay. Một khi ông buông tay, trận pháp sẽ bị khỏi động trong nháy mắt. Chỉ có thể chống đỡ như thế này, có thể chống đỡ một lúc là một lúc, cũng có thể tranh thủ càng nhiều thời gian cho bọn họ rời đi hơn.
"Đừng đến đây! Tiểu hữu ——" Trưởng lão Động Hư hít một hơi thật sâu: "Huyền Ưu, ông mau kéo hắn đi, trận pháp này cũng không phải là đùa giỡn. Mọi người nghe ta nói, biến dị, trong bí cảnh xảy ra biến dị. Nếu nói trận pháp là dao chém, thì bây giờ nó đã biến thành quái vật ăn thịt người!"
Lúc nói chuyện, cánh tay của trưởng lão Động Hư dần dần biến mất vào bên trong tường, giống như là phía đối diện có cái gì đó kéo tay ông vào. Cực kỳ thong thả, đi vào từng chút một.
Bùi Huyền Trì giơ tay lên, ma khí tràn ra dùng để che dấu, ngưng tụ thành linh lực quấn lên cánh tay trưởng lão Động Hư.
Trưởng lão Động Hư cảm nhận được cánh tay ông có biến hóa, liên tục kêu: "Tiểu hữu đừng để ý đến ta, các ngươi mau chạy đi ——! Vô dụng, ngươi......"
Giọng nói đột nhiên im bặt. Trưởng lão Động Hư khó tin nhìn cánh tay đã bị trận pháp nuốt hết nửa của mình từng chút một được kéo ra ngoài.
Trưởng lão Động Hư: "?!!"
Sau khi trận pháp biến dị sẽ dựa vào người sống để lấy linh lực. Cánh tay bị nuốt vào rồi dần dần lan đến nửa người, cho đến khi cả người cũng vào trong, thì sẽ bị trận pháp luyện hóa, căn bản không có sức phản kháng.
Cường ngạnh kéo ra, chỉ có thể để cánh tay mình ở lại bên trong. Hơn nữa trưởng lão Động Hư không thể buông tay, thế nên mặc dù dự đoán xắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn không thể dừng lại. Trơ mắt nhìn chính mình từng chút một bị nuốt chửng.
Nhưng sao Bùi Huyền Trì có thể làm được!
Hắn thế mà có thể kéo cánh tay của mình ra ngoài!
Trưởng lão Động Hư trong lúc nhất thời ngốc tại chỗ. Ông vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi, không chết cũng tàn, dù thế nào cũng không giữ được cánh tay. Nhưng hiện tại...... Cánh tay này từ đầu đến cuối vẫn ở trên người ông.
Nhìn thấy bàn tay được kéo ra, nhưng đạo linh lực kia vẫn kéo ông về phía sau. Trưởng lão Động Hư vội vàng nói: "Từ từ, tay của ta không thể rời khỏi trận pháp đồ."
Giọng nói vừa dứt, Bùi Huyền Trì lại dùng một đạo linh lực trực tiếp tiến vào trận pháp. Hắn giơ tay hất ống tay áo, vách tường âm trầm đáng sợ trước mắt rút đi huyết sắc, dần dần hóa thành trong suốt, lộ ra chỗ trận pháp tiếp theo.
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ trên vai vào trong l*иg ngực, tùy tiện xoa xoa, đứng dậy đi vào trận pháp: "Đi thôi."
Trưởng lão Động Hư còn chưa nhìn thấy Bùi Huyền Trì giải trận pháp như thế nào. Nhưng với tư cách là trận pháp sư, ông có thể cảm nhận được sát khí trong trận pháp trước mặt đã tán. Giống như chỉ là chuyện trong nháy mắt, bông hoa giương nanh múa vuốt ăn thịt người biến thành một bông cúc dịu dàng vô hại.
Loại biến hóa này, trưởng lão Động Hư luyện tập trận pháp nhiều năm như vậy, thực sự cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Bọn họ còn chưa hồi phục lại tinh thần từ bờ vực cái chết. Bùi Huyền Trì đã nhìn vào tường trận pháp tiếp theo.
Trưởng lão Động Hư vội vàng đứng dậy, tùy tiện vỗ đất trên người: "Đừng nhìn nữa, mau đuổi theo. Tiểu hữu —— đạo hữu —— không không không. Vị đại sư này nên xưng hô như thế nào đây?"
Trưởng lão Huyền Ưu bĩu môi: "Ông coi bộ dáng mất mặt của ông."
Phía sau lần lượt có người tiến vào.
Vân Lạc Đình để hai chân trước lên tường, Bùi Huyền Trì đang dạy cậu xem trận pháp đồ.
Mấy trận pháp trước quá khó. Trận pháp vừa nãy lại quá khó đối với người vừa mới tiếp xúc với trận pháp. Cái trận pháp trước mặt này chỉ là trận pháp bình thường, hệ số nguy hiểm không cao, vừa lúc dạy mèo nhỏ nhận dạng.
Bùi Huyền Trì ôm cậu nói: "Lại hướng lên trên một chút nữa."
"Meo!" Vân Lạc Đình nâng móng vuốt lên cao, linh lực hiện trên đệm thịt, sau đó dùng sức đập xuống.
Trận pháp trên tường lập tức có vài đạo linh lực nhạt màu hiện lên, giống như đang bơi trong huyết mạch.
Trưởng lão Động Hư đi tới, không gọi tiểu hữu nữa, mà mở miệng nói: "Đại sư, trận pháp này của ngài thật cao minh, vừa rồi đa tạ ơn cứu mạng của đại sư."
Mặc dù ông cam tâm chịu chết, nhưng ai lại muốn chết chứ. Trước mắt nguyên vẹn sống sót, trưởng lão Động Hư không khỏi có chút sợ hãi.
Danh xưng đại sư này kêu can tâm tình nguyện. Tuy rằng nhìn tuổi tác Bùi Huyền Trì vẫn còn trẻ, nhưng đại sư từ trước đến nay không dựa vào tuổi tác để phán đoán, đều là thực lực vi tôn.
Trưởng lão Huyền Ưu hơi cân nhắc một chút, không nhịn được nói: "Đại sư, hơi thở của Địa hỏa Thâm Uyên bốc lên, khiến trận pháp bị biến dị. Đi xuống thêm chút nữa có thể sẽ gặp nguy hiểm, ta đến đây cũng chỉ vì dung nham trong Địa Hỏa Thâm Uyên, chẳng biết có thể mượn ánh sáng của đại sư, để đi theo?"
Dung nham trong Địa hỏa Thâm Uyên có rất nhiều. Nhưng muốn lấy được tương đối khó khăn, vật có thể chứa dung nham rất hiếm cũng rất trân quý. Bên ngoài hiếm khi có người sẽ lấy dung nham mang ra bán.
Không biết Bùi Huyền Trì có phải vì chuyện này mà đến hay không. Trưởng lão Huyền Ưu chủ động dề cập, cũng là đang nói mục đích của họ không xung đột. Là dung nham, dung nham rất nhiều không thể lấy hết, nếu không phải là dung nham, chẳng phải càng tốt sao.
Từng người bọn họ có thể lấy đi những thứ mình cần.
Trận pháp biến dị đầu tiên xuất hiện, không biết sau đó sẽ gặp phải thứ gì. Đi theo một vị đại sư trận pháp quả thật sẽ càng an toàn hơn.
Trưởng lão Huyền Ưu nói: "Trên người ta còn có một nhánh hoa sen Hàn Thiên Băng Đế, nếu đại sư không chê, ta nguyện tặng đóa sen này cho đại sư."
Bùi Huyền Trì không có hứng thú với hoa sen: "Thời gian trận pháp mở ngắn ngủi."
Trong lúc đó sẽ không đóng cửa, cũng đủ để bọn trưởng lão Huyền Ưu đuổi kịp.
Đám người Trưởng lão Huyền Ưu vừa nãy chính là tiến vào trong khoảng thời gian này. Nhưng...... Mọi chuyện vẫn nên chuẩn bị tốt hơn một chút.
Trong túi trữ vật của trưởng lão Huyền Ưu có không ít đồ vật, nhưng giờ phút này lại không có cái gì để lấy ra, đan dược? Ông còn trông mong trao đổi đan dược với Bùi Huyền Trì đó, công pháp tu luyện? Đại sư trận pháp sẽ thiếu những cái này sao.
Trưởng lão Động Hư nói: "Ta có một quyển trận pháp do trận pháp sư Thần cấp trận pháp sư để lại, cũng có thể tặng cho đại sư."
Đã thật lâu không nhìn thấy trận pháp như vậy. Có được thành tựu trận pháp như thế. Tuy trận pháp mạnh, nhưng người có thiên phú lại quá ít, dù chăm chỉ học tập cũng rất khó có kết quả.
Nhìn một vị hậu bối trẻ tuổi lại có thực lực như này, nói vậy thiên phú cực cao. Cho dù Bùi Huyền Trì không đồng ý để bọn họ đi cùng, ông cũng phải đưa trận pháp đồ này cho hắn.
Cơ duyên xảo hợp có được, ông lại không xem hiểu, để lại trong tay mình thật là lãng phí.
Bùi Huyền Trì vẫn từ chối: "Không cần."
Lúc nói chuyện, Vân Lạc Đình đã sắp giải được trận pháp.
Cậu không biết giải như thế nào. Bùi Huyền Trì chỉ chỗ nào, cậu ấn chỗ đó là được.
"Đại sư......"
"Thế đá Kình hư thiên ngọc thì sao?"
"Ta còn có cỏ Huyền Chi, hoa Bình Hư."
Hai vị trưởng lão mò mẫm đồ đạc trong túi trữ vật không ngừng nói chuyện, đồ có ít, có nhiều tác dụng đều nói một câu.
Bùi Huyền Trì chuyên chú ôm mèo nhỏ giải trận.
Trưởng lão Huyền Ưu nhìn ánh mắt Bùi Huyền Trì nhìn về phía con mèo kia. Ông suy nghĩ một lát nói: "Ta có...... Cá khô làm từ cá ở nước suối Lăng Thánh."
Trưởng lão Động Hư sửng sốt, ánh mắt mờ mịt nhìn ông. Ông bị choáng sao? Nói mê sảng cái gì vậy? Con cá khô kia của ông làm sao mà so sánh được với linh hoa, linh thảo chứ, khẳng định là cái sau càng trân quý hơn.
"Đại sư ngài đừng để ý đến ông ta......"
Bùi Huyền Trì phủng đệm thịt của mèo nhỏ: "Có bao nhiêu?"