Chương 42

Linh lực giống như giọt nước nhỏ giọt mà chảy xuống, không giống ma khí mới ngưng tụ một chút đã lộ ra sát khí bên trong.

Vân Lạc Đình thử dùng sức, nhẹ nhàng xoa bóp, cậu giống như nghĩ đến cái gì đó, nói: "Tên thái giám kia hẳn là sẽ không quay lại lần nữa."

Cho dù hoàng đế có tin tưởng Bùi Huyền Trì bị thương nặng thật hay không, thì cũng không có lý do gì kêu thái giám đến lần nữa.

Chỉ là nếu vẫn cứ tiếp tục nói sức khoẻ Bùi Huyền Trì không tốt. Còn hoàng đế lại sốt ruột, thì không biết ông ta có đích thân tới xem một chuyến hay không nữa.

Vân Lạc Đình nghĩ một chút, nói: "Nếu không...... Đợt săn thú mùa đông lần này chúng ta không đi nữa."

Cứ ở lại trong Vương phủ chỗ nào cũng không đi, không cho hoàng đế cơ hội giở trò.

Bùi Huyền Trì nói: "Không cần cẩn thận như thế, chỗ săn thú mùa đông gần hành cung hơn. Ta muốn dẫn ngươi đến hành cung nghỉ đông."

Về phần hoàng đế...... Cho dù Thái tử lại nắm quyền thì đã sao. Tên kia đã sớm trở thành một khúc gỗ không thể mở miệng từ lâu rồi.

Sợ rằng dù hoàng đế có làm hết thảy, cho dù đó có là cái lợi ích giả cũng không đến lượt Bùi Văn Ngọc.

Bùi Huyền Trì đứng dậy nói: "Trong hành cung có một nơi có suối nước nóng. Vào mùa đông còn ấm hơn trong phủ, ngươi hẳn là sẽ thích nó."

Thấy Vân Lạc Đình có hơi do dự, Bùi Huyền Trì lại nói: "Tuy rằng Hoàng đế đối sử bất công với Bùi Văn Ngọc, nhưng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, ông ta sẽ không làm gì quá rõ ràng."

Ở trên cương vị hoàng đế, ông ta không thể tuỳ ý hành động bừa bãi. Hiện tại hoàng đế có rất nhiều thứ cần phải băn khoăn.

Vân Lạc Đình gật đầu, cậu thật sự có thể nhìn ra được trong lòng hoàng đế có khúc mắc. Ông ta muốn lén dạy bảo Thái Tử, lại không ngờ rằng mọi chuyện ngày càng đi quá xa. Nếu không xử trí thì không thể vãn hồi, chỉ có thể tự mình giải quyết cục diện rắc rối của Thái Tử.

"Tại sao hoàng đế lại đối xử tốt với Bùi Văn Ngọc như vậy?" Vân Lạc Đình nghi ngờ, cái này đã không còn nằm trong phạm trù "tốt" nữa, mà chính là không có điểm mấu chốt dung túng Bùi Văn Ngọc.

"Lần trước ta thấy trên người gã có một đường thiên mệnh, mọi chuyện khó nói." Bùi Huyền Trì rót một ly trà nóng đưa cho cậu: "Nếu ngươi hỏi hoàng đế câu này, chỉ sợ ngay cả ông ta cũng không thể nói ra lý do."

Hoàng đế chưa chắc đã quan tâm đến huyết mạnh của mình. Nếu không, hậu cung có nhiều hoàng tử như vậy. Lúc còn sống cũng không thấy ông ta quan tâm, đến lúc chết rồi cũng không thấy ông ta buồn phiền. Bùi Văn Ngọc thật sự có thể coi như là hoàng tử duy nhất ông ta để ý.

Vân Lạc Đình nhướng mày, cười nói: "Có thể là bị người khác hạ cổ."

Bùi Huyền Trì không phản bác, mà là giơ tay xoa đôi tai mèo trắng như tuyết trên tóc cậu: "Thu đôi tai lại đi."

"Sẽ không có ai đi vào trong viện đâu." Vừa nãy, lúc phóng thích linh lực cậu đã chú ý tới đôi tai, nhưng cậu không để trong lòng.

Đôi tai mèo trên tóc Vân Lạc Đình run run, cậu cầm khối điểm tâm ăn, không để ý lắm nói: "Chờ một lát nữa linh lực khôi phục lại đôi tai sẽ tự biến mất."

Bùi Huyền Trì vuốt ve cái đuôi mềm mại đang quấn trên cổ tay hắn, lại bỏ thêm mấy tầng cấm chế vào trong viện.

- --

Ban đêm.

Vân Lạc Đình bưng trà an thần vào thư phòng, đặt lên bàn: "Ngươi đang vẽ cái gì thế?"

"Vài loại linh thảo." Bùi Huyền Trì đặt bút xuống, sau khi vẽ xong sẽ giao lại bức tranh này cho con rối, để con rối dựa theo những gì vẽ trên đó đi tìm.

Muốn luyện chế dan dược cho linh thú dùng cần phải có linh thảo. Tuy rằng bây giờ mèo nhỏ không dùng được, nhưng cứ chuẩn bị trước một ít vẫn tốt hơn.

Vân Lạc Đình rót cho hắn một ly trà an thần. Cậu vừa đặt cốc xuống, thì mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.

Cậu nghĩ có lẽ là quản gia quên cái gì đó, nên mới quay lại đưa lần nữa.

Vừa hay áo khoác trên người cậu vẫn chưa cởi ra, Vân Lạc Đình lại đi ra cổng chính viện một lần nữa. Nhưng mà lúc mở cửa ra thì nhìn thấy, người đến không phải là quản gia, mà là...... Thải Hà?

Nhìn qua Thải Hà rất suy yếu, khi nhìn lên đôi mắt nàng có chút mệt mỏi, trên môi có dấu răng, giống như bị nàng cắn tới mức chảy máu.

Nhìn thấy Vân Lạc Đình, đầu tiên Thải Hà sửng sốt, sau đó bình tĩnh hành lễ vấn an: "Thỉnh an công tử."

Tuy nàng không biết người này là ai. Nhưng lúc còn ở trong cung, đã vài lần Thải Hà nhìn thấy cậu, chỉ là không dám nhìn kỹ, liếc mắt nhìn một cái liền nhanh chóng dời tầm mắt ra chỗ khác. Nàng cũng không dám nhìn trộm thân phận của đối phương, nên lúc nhìn thấy cậu ở đây, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Đêm khuya, ngươi đến đây là có chuyện gì?"

Thải Hà nói đúng sự thật: "Nô tỳ hiện tại ở trong cung Thục quý phi, biết được chút chuyện, liền thừa dịp cung nhân không chú ý lén chạy ra ngoài, muốn báo cho Cửu hoàng tử, để hoàng tử đề phòng."

Vân Lạc Đình suy nghĩ một lát, cậu xoay người đi vào, nhàn nhạt nói: "Vào đi."

Trong thư phòng.

Bùi Huyền Trì đưa bức tranh vẽ linh thảo giao cho con rối, con rối hóa thành hư ảnh biến mất trên nền đất. Chưa thấy Vân Lạc Đình trở về, hắn đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, thì thấy cửa thư phòng mở ra.

Vân Lạc Đình bước vào, nói: "Thải Hà đến."

"Ừ." Bùi Huyền Trì nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Độc đã phát tác hai ngày, sau ngày thứ ba khi độc tính phát tác, tim sẽ cảm thấy đau đớn, sớm muộn gì Thải Hà cũng sẽ đến đây.

Thải Hà hành lễ nói: "Thỉnh an điện hạ."

Bùi Huyền Trì giơ tay kéo Vân Lạc Đình đến bên người, thuận thế để cậu ngồi xuống: "Chờ ta hỏi?"

Thải Hà dừng một chút: "Tất nhiên không phải, nô tỳ biết được Thục quý phi muốn làm chuyện bất lợi với điện hạ, cho nên tìm cơ hội tới báo cho ngài."

Bùi Huyền Trì không nói. Vốn Thải Hà muốn dùng chút tin tức này để đổi được thuốc giải, nhưng nhìn tình hình trước mắt, nàng không dám tiếp tục nói nhảm, vội vàng nói: "Lúc nô tỳ tiến cung đã nhận được ân tình của Thục quý phi, vẫn luôn một lòng với nàng. Nhưng Nội Vụ Phủ không phân nô tỳ đến cung Thập Phương, nô tỳ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh bệ hạ, cho đến khi bị bệ hạ ban cho điện hạ."

"Điện Quảng Phụng."

Thải Hà lên tiếng nói: "Dạ, bị bệ hạ ban đến điện Quảng Phụng."

"Quý phi kêu nô tỳ ở lại bên cạnh điện hạ, nghĩ cách trở thành...... người của điện hạ. Nhưng điện hạ không cho phép cung nhân vào trong phòng, nô tỳ thấy điện hạ cực kỳ sủng ái tiểu chủ tử, liền động tâm. Nhưng nô tỳ chỉ dám nghĩ trong đầu, chưa dám làm cái gì hết. Nô tỳ cũng không có lá gan này, mong điện hạ hiểu rõ."

"Quý phi còn mua chuộc thị vệ trong điện. Cho dù nô tỳ có làm cái gì thì tin tức cũng sẽ truyền đến tai thị vệ, sau đó thị vệ sẽ truyền đạt lại. Nô tỳ chỉ là chưa kịp truyền tin, tên thị vệ kia đã không thấy đâu nữa. Sau đó nô tỳ...... Nô tỳ trúng độc, nên không tiếp tục truyền tin cho Quý phi nữa."

Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Hắn chết rồi."

Thải Hà ngẩn ra, người nàng run lên, nỗi sợ hãi từ nội tâm lan tràn trong lòng. Tên thị vệ kia, sau khi điện hạ đến điện Quảng Phụng không bao lâu thì biến mất. Nàng không biết tin, cứ nghĩ là do Quý phi kêu người rời đi, lại không nghĩ rằng hoá ra là như thế.

Vậy, mọi chuyện nàng làm trong điện Quảng Phụng, chẳng phải cũng giống như con hát trên sân khấu sao, bị mọi người nhìn rõ ràng.

Thải Hà nghĩ mà sợ, may mắn nàng không ra tay với tiểu chủ tử. Nếu không, chỉ sợ nàng vừa mới có ý nghĩ kia, liền có kết cục giống tên thị vệ đó.

Thải Hà quỳ trên mặt đất, khóc nức nở: "Điện hạ, nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ đã có tâm ăn năn, cầu xin điện hạ cho nô tỳ một cơ hội."

Vân Lạc Đình chớp mắt, thị vệ nào? Sao ta lại không biết?

Bùi Huyền Trì giơ tay vỗ nhẹ lưng cậu, không chút để ý hỏi: "Thục quý phi muốn gì?"

Thải Hà dừng một chút, không dám giấu giếm, vội vàng nói: "Quý phi an bài người, trong lần săn thú mùa đông này ám sát điện hạ, cũng không phải muốn mạng của điện hạ, chỉ là...... Muốn điện hạ bị thương nặng, sau đó lại được Quý phi nhặt về một mạng, dùng để hòa hoãn tình cảm mẫu tử với ngài."

"Quý phi còn nói, nô tỳ đã hầu hạ bên cạnh điện hạ một đoạn thời gian. Đến lúc đó lấy cớ bên cạnh điện hạ không có người hậu hạ, đưa nô tỳ qua đó, hầu hạ điện hạ trong săn thú. Thực ra là để nô tỳ mang theo vật chỉ dẫn, để thích khách có thể kịp thời biết được điện hạ đang ở đâu."

"Sau khi làm điện hạ bị trọng thương. Quý phi có thể kịp thời chạy tới, cứu điện hạ."

Nghe vậy, Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng mày, không phải lúc trước ở trong Vương phủ Quý phi đã làm rõ với Bùi Huyền Trì rồi sao.

Tại sao bây giờ lại làm ra loại chuyện không thể hiểu được này?

Càng nghe Vân Lạc Đình càng cảm thấy kỳ quái. Nhưng mà, tình hình trước mặt không tiện để cậu hỏi nhiều. Cậu chống một tay dưới cằm, yên lặng nhìn Bùi Huyền Trì.

Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì gõ nhẹ vào trang giấy: "Không còn gì nữa?"

Thải Hà nghe giọng nói đó mã trong lòng nhảy dựng, cứng đờ gật gật đầu: "Dạ."

"Ta đã biết, đi xuống đi."

"Điện, điện hạ......" Thải Hà tới đây là vì muốn lấy được thuốc giải, giờ đã nói xong chuyện. Nhưng nàng còn chưa lấy được đồ, làm sao nàng đi được.

Bùi Huyền Trì chiết giải dược vào trong giấy rồi ném cho nàng.

Thải Hà cầm giấy, vội hành lễ nói: "Nô tỳ đa tạ điện hạ. Sau này nô tỳ nhất định vì điện hạ mà làm việc định tận tâm tận lực tuyệt không qua loa, nô tỳ xin cáo lui trước."

Thải Hà biết mình ở lại chỉ tăng thêm phiền. Sau khi cầm thuốc giải liền nhanh chóng rời khỏi.

Bùi Huyền Trì mở thần thức, nhìn thấy Thải Hà sau khi ra cửa thì sốt ruột uống luôn thuốc giải. Thật ra, vì nàng không chịu nổi tra tấn của thuốc độc, mới bất đắc dĩ đến đây nhờ cậy.

"Quý phi thật sự sẽ làm như vậy sao?" Vân Lạc Đình nghĩ mãi không ra. Quý phi trong lời nói của Thải Hà, dường như không giống với vị Quý phi không nói chuyện tình cảm trong phủ Tướng quân ngày đó.

"Sẽ không."

Vân Lạc Đình sửng sốt: "Thế Thải Hà......?"

Bùi Huyền Trì nói: "Từ sau lần rời khỏi cung lần trước, ta đã sắp xếp người theo dõi nàng. Sau khi nàng vào cung Thập Phương chưa từng liên lạc với người bên ngoài, bây giờ lại nói ra những lời này, hiển nhiên sau lưng nàng có người chỉ đạo. Trong cung Thập Phương, ngoại trừ Quý phi, chỉ có Ngũ hoàng tử sáng tối đến thăm."

Tay đang bưng chén trà của Vân Lạc Đình cứng lại. Cậu lập tức nhớ lại nam tử ôn hoà gặp được ở nhà đấu giá ngày đó: "Ngũ hoàng tử?"

"Đúng vậy, ta hạ độc trên người Thải Hà, nàng đợi sau vài ngày mới chạy tới quy phục. Nhìn thì giống như là bị độc tính tra tấn đến không chịu đựng được, mới bất đắc dĩ nói ra những lời này, thực ra chỉ là muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa ta và Quý phi."

"Ta và Quý phi nảy sinh hiềm khích. Người được lợi lớn nhất chỉ có thể là Ngũ hoàng tử."

Vân Lạc Đình gật đầu, hiểu điểm mấu chốt trong đó: "Lúc còn ở trong Vương phủ, lời Quý phi nói vẫn chưa bị truyền ra ngoài. Thải Hà cũng không biết, thêm việc sau khi Quý phi ăn trộm mèo mới tới Vương phủ. Nàng liền nghĩ rằng Quý phi đi tìm ta để hoà giải, cho nên hôm nay mới tới nói mấy lời này."

Vân Lạc Đình lại hỏi: "Thế còn tên thích khách thì sao?"

"Bùi Văn Hiên nhất định sẽ an bài. Đến lúc đó, nếu trời xui đất khiến thật sự có thể diệt trừ ta đối hắn mà nói cũng là chuyện tốt. Nếu ta không chết, lại có thể đẩy chuyện thích khách đến trên đầu Quý phi. Hắn chỉ lo thân mình."

Vân Lạc Đình nghe Bùi Huyền Trì nói vậy, không khỏi lắc đầu. Ngoài mặt Ngũ hoàng tử nhìn như không thể quyết đoán trong việc gϊếŧ người.

Bất kể Quý phi có nói gì, nàng cũng đã chăm sóc Ngũ hoàng tử, cũng là mẫu phi của hắn. Lần tính kế này, thế mà hắn lại đẩy Quý phi ra để đứng mũi chịu sào.

Bùi Huyền Trì đã nhìn qua quá nhiều chuyện nên hắn cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên: "Tất cả chỉ là suy đoán, còn chưa có kết luận, đi nghỉ ngơi đi."

"Được."

- --

Ngày săn thú mùa đông.

Từ sáng sớm Vân Lạc Đình đã bị kêu dậy, đêm hôm qua trời lại có tuyết rơi. Vì có lá bùa Bùi Huyền Trì đưa cho, nên cậu chạy nhảy trên nền tuyết rất lâu, thế nên ngủ có hơi muộn.

Lúc này, sau khi ngồi dậy mơ màng bên mép giường nửa ngày, cậu lại ngáp một cái.

Lúc Bùi Huyền Trì trở về, thấy cậu vẫn còn đang ngái ngủ, liền nói: "Hay là ngươi biến về hình mèo rồi đi với ta?"

Vân Lạc Đình nghiêng đầu, cậu vận chuyển linh lực biến mình thành bộ dáng mèo trắng nhỏ, lười biếng vươn móng vuốt ra chỗ hắn: "Meo meo ~"

Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ lên, Vân Lạc Đình cúi đầu vùi trong l*иg ngực hắn. Cậu nhắm mắt lại, chỉ một lúc sau liền có tiếng kêu khò khè nhỏ nhẹ vang lên.

Hôm nay hắn dậy sớm vì trước khi đi muốn qua phủ Tướng quân trước, mấy ngày trước Hạ Dục Cẩn giục hắn qua đó chọn ngựa.

Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ bước xuống xe ngựa.

Quản gia trong phủ Tướng quân nhìn thấy xe ngựa liền chạy lên đón: "Chúc điện hạ một ngày tốt lành, ngài tới tìm tướng quân?"

"Đúng vậy."

"Mời điện hạ đi bên này, Tướng quân đang chờ điện hạ ở chuồng ngựa."

Quản gia mỉn cười đi đằng trước dẫn đường: "Từ sáng sớm, Tướng quân cứ nhắc ngài mãi. Nếu điện hạ còn không đến chọn, ngài ấy liền mang mấy con mình thích đến chỗ săn thú, luôn muốn để điện hạ chọn một con."

Đang nói chuyện, còn chưa vào chuồng ngựa, thì lại đυ.ng mặt với Bùi Văn Hiên đang bước ra. Nụ cười trên môi quản gia cứng lại, ông hành lễ nói: "Nô tài thỉnh an Ngũ hoàng tử."

"Miễn lễ." Bùi Văn Hiên vẫy tay, hắn vòng qua quản gia đi đến trước mặt Bùi Huyền Trì: "Cửu đệ cũng ở đây sao, cũng đến tìm Hạ tướng quân để mượn ngựa?"

"Nói ra thật ngại, Ngũ hoàng huynh của đệ yêu thích cưỡi ngựa bắn cung, nhưng lại không biết cưỡi ngựa. Cái này thật không được, mẫu phi liền kêu ta qua đây mượn một con ngựa của Hạ tướng quân, để tránh đến lúc đi săn thú mùa đông, ngay cả ngựa ta cũng không thể đi lên thì quá mất mặt."

Bùi Huyền Trì dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mèo nhỏ, giọng nói hắn lạnh nhạt: "Đúng là rất mất mặt."

Nụ cười trên môi Bùi Văn Hiên cứng lại. Thực ra hắn chỉ là đang nói lời khiêm tốn. Đã qua đây mượn ngựa thì làm sao có thể không lên được ngựa chứ, nhưng bị Bùi Huyền Trì nói như thế......

Bùi Văn Hiên giấu đi cảm xúc trên mặt, hắn thở dài: "Vi huynh cũng cảm thấy mất mặt, nhưng săn thú mùa đông là do phụ hoàng mang mấy người chúng ta đi cùng. Ta không thể không đi, thôi thôi, không nói nữa, đi, ngươi đi vào trước đi."

Lời hắn nói tuy có ý kết thúc nhưng thực chất là đang đảo khách thành chủ.

Bùi Huyền Trì không để ý đến, tránh hắn đi vào.

Bùi Văn Hiên thấy thế, đáy lòng không khỏi do dự. Hắn đắc tội vị cửu đệ này sao?

Cẩn thận nghĩ lại, hai người bọn họ chỉ gặp nhau đúng một lần, không thể nói đắc tội được.

Bùi Văn Hiên lắc đầu, không tiếp tục nghĩ nữa, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, đi theo sau.

"Gâu!"

Chó lớn màu đen ngửi thấy mùi của mèo trắng nhỏ liền lắc lư cái đuôi chạy đến. Lúc nhìn thấy Bùi Huyền Trì cái đuôi đang lắc lư của nó dựng thẳng lên, ánh mắt nhạy bén nhìn hắn chằm chằm.

"Ngươi vậy mà đến coi." Hạ Dục Cẩn lôi kéo dây cương nói: "Ta đã tính đến chuyện mang ngựa qua tìm ngươi."

Nhìn thấy Bùi Huyền Trì đi vào cùng với Bùi Văn Hiên, Hạ Dục Cẩn hơi ngẩn người ra một lúc. Hắn nghi ngờ nhướng mày: "Tại sao ngươi lại quay lại? Không phải ta đã nói với ngươi, ta không cho mượn ngựa."

Bùi Văn Hiên nói: "Hạ tướng quân, mẫu phi nói......"

Ngay lập tức Hạ Dục Cẩn cau mày, giọng hắn không kiên nhẫn nói: "Ngươi đừng lôi mẫu phi của ngươi vào đây ép ta. Ta nói không cho mượn chính là không cho mượn, kêu Bùi Huyền Trì tới cũng vô ích. Ngũ hoàng tử điện hạ, nếu không còn chuyện gì khác thì ngài nên về sớm một chút."

Bùi Văn Hiên nghĩ một chút liền biết Bùi Huyền Trì cũng tới mượn ngựa. Vừa nãy hắn bị cự tuyệt, ra cửa lại gặp phải Bùi Huyền Trì. Hắn liền nghĩ đi vào cùng với Bùi Huyền Trì thì Hạ Dục Cẩn hẳn là sẽ ngượng ngùng từ chối, lại không nghĩ rằng bị từ chối dứt khoát như vậy.

Vẫn chỉ là thuận lại lời vừa nói lúc nãy.

"Đã là như vậy, là ta đường đột. Hạ tướng quân bớt giận, Cửu đệ có muốn rời đi cùng hoàng huynh không?"

Bùi Văn Hiên nhìn về phía Bùi Huyền Trì. Ngươi cũng thấy ý của Hạ Dục Cẩn rồi, không thể mượn ngựa, không cần lãng phí thời gian.

Hạ Dục Cẩn nói: "Ta có chuyện muốn nói với cháu ngoại ta, làm phiền Ngũ hoàng tử, tự mình rời đi trước."

"Vậy, ta không quấy giầy." Bùi Văn Hiên lộn trở lại hai lần nhưng vẫn không mượn được ngựa. Nhưng lại không tức giận, lúc rời đi còn hành lễ với Hạ Dục Cẩn, cung kính nói lời tạ ơn rồi mới rời đi.

"Phiền muốn chết." Hạ Dục Cẩn chướng mắt nhất cái loại người ngoài mặt ôn hoà nhưng tâm cơ sâu nặng này. Nhìn thấy Ngũ hoàng tử đi rồi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, xua tay "Đừng để ý đến hắn, ngươi nhìn mấy con ngựa này đi, thích con nào thì cứ lấy."

Suốt dọc đường đi, Vân Lạc Đình có hơi không ngủ được. Cậu mở to mắt nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đại cẩu đang ngồi lè lưỡi cách đó không xa.

"Gâu!" Đại cẩu lắc lư đuôi.

Vân Lạc Đình nhảy lên trên ghế rồi duỗi người: "Meo meo ~"

Ngươi đi chọn một con ngựa đi.

"Ừ?" Bùi Huyền Trì duỗi tay xoa tai mèo: "Không muốn đi sao?"

Vân Lạc Đình lắc lắc đầu, mùi ở bên kia không tốt lắm.

Hạ Dục Cẩn dẫn Bùi Huyền Trì đi chọn, Vân Lạc Đình lo liếʍ lông cho mình, lúc nãy ngủ lên lông mèo rối tung cả lên.

Đại cẩu nhảy nhót chạy qua, nhưng nó không dám đến quá gần.

Vừa hay trong chuồng ngựa có một con tuấn mã màu mận chín chạy qua đây. Vân Lạc Đình nhìn thoáng qua, ngựa ở chỗ này đều là nửa nuôi nửa thả rông, làm một hàng rào vây quanh sân, ngựa ở trong hàng rào chạy lung tung.

Ngay sau đó, bên cạnh con tuấn mã lại có thêm một con đại cẩu màu đen.

Một trái một phải, rốc sức chạy về phía trước.

Hạ Dục Cẩn nhìn thấy, cười: "Lúc trước ta mang Đại Hắc đi ra ngoài, nó luôn chạy theo con ngựa, bây giờ thấy ngựa chạy liền theo bản năng chạy theo. Ngươi xem con này thế nào? Còn con màu đen này ta cảm thấy cũng không tồi, thả ra để nó chạy một vòng coi sao?"

Đại cẩu chạy theo một vòng, đến khi tuấn mã chạy vào chuồng ngựa, đại cẩu liền chạy về trước mặt Vân Lạc Đình.

Bùi Huyền Trì nhìn con chó kia.

Đại cẩu thở hổn hển, đứng dậy đi vòng tròn: "Gâu gâu!"

Vân Lạc Đình dừng lại: "Meo."

Cậu mới không chạy theo đâu.

Đuổi theo ngựa làm gì.

Đại cẩu nhảy từ bên này sang bên kia, như thể đang thúc giục.

Nhìn thấy Bùi Huyền Trì cưỡi ngựa qua đây, Vân Lạc Đình đứng dậy chậm rì rì duỗi người.

Đại cẩu nghiêng đầu: "Gâu?"

Tuấn mã màu đen dừng lại trước mặt, Bùi Huyền Trì vươn tay về phía mèo nhỏ: "Lại đây."

Vân Lạc Đình nhẹ nhàng nhảy lên, dẫm lên lòng bàn tay Bùi Huyền Trì, đứng lên ghé vào trên cánh tay hắn.

Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ vào trong ngực, hơi kéo dây cương, tuấn mã chậm rì rì chạy ra bên ngoài.

Đại cẩu sửng sốt, trong đôi mắt màu đen láy đầy khôn ngoan. Đại cẩu quay đầu chạy về phía Hạ Dục Cẩn: "Gâu gâu!"

"Đại Hắc? Ngươi làm gì vậy?! Chờ một chút, ui...... nhảy xuống —— cho ta xuống!"

- --

Bùi Huyền Trì không thả Vân Lạc Đình lại xe ngựa, mà cứ như vậy ôm cậu, bế cậu cưỡi ngựa ra khỏi thành.

Trong xe ngựa có một ít điểm tâm, nếu mèo nhỏ đói bụng thì thả cậu vào trong đó.

Sợ mèo bị cảm lạnh, Bùi Huyền Trì dùng ma khí che chở, một tý gió cũng không để thổi đến trên người mèo nhỏ.

Vân Lạc Đình bò ra khỏi vòng tay hắn, cậu ngồi xổm ngồi ở trên vai Bùi Huyền Trì: "Meo meo ——!"

Khoé môi Bùi Huyền Trì khẽ nhếch lên, nhìn thấy tính cách mèo nhỏ hiếu động như vậy, rõ ràng là cậu thích ra ngoài chơi.

Kiệu rồng đi đằng trước, các hoàng tử cưỡi ngựa đi sau, làm ra bộ dáng bảo vệ.

Bùi Huyền Trì không có đi lên, chỉ ở phía sau, cách đó không xa là xe ngựa của Vương phủ, cưỡi ngựa chậm rì rì đi tới.

Đường xa, lúc mèo nhỏ vừa mệt vừa đói bụng thì lại phải đi vòng vèo trở về, vẫn là ngay từ đầu không đi lên phía trên vẫn thuận tiện hơn.

Hạ Dục Cẩn đi theo, liếc mắt nhìn mấy vị hoàng tử trước mặt: "Thấy không, người đi bên cạnh bệ hạ."

"Ừ." Người đáng ra phải bị nhốt ở trong cung lại xuất hiện ở bên cạnh hoàng đế, còn đi đằng trước. Tất nhiên sẽ bị mọi người để ý.

Hoàng đế âm thầm gọi Bùi Văn Ngọc.

Con rối vẫn điềm nhiên, không để lộ ra một chút dấu vết.

Hạ Dục Cẩn thở dài: "Ta thật sự không hiểu nổi, nhiều người khuyên như vậy, bệ hạ thật sự không sợ quan thần lấy cái chết để can gián sao?"

"Săn thú mùa đông bị nhiều người để ý như thế. Nếu đến lúc đó hắn lại đứng thứ nhất, bên chỗ quốc sư lại tính ra một quẻ, khen vài câu, thế chẳng phải chức Thái tử lại quay về tay hắn."

Nhìn nhiều chuyện xảy ra trên triều đình như vậy, Hạ Dục Cẩn có thể đoán được, ngày sau hoàng đế nhất định sẽ lót đường cho Thái tử.

Tối hôm qua Bùi Huyền Trì đã biết Bùi Văn Ngọc sẽ đi theo. Ban đêm con rối truyền âm báo lại, việc này hoàng đế không để lộ ra ngoài. Đến tận đêm khuya mới báo cho con rối, con rối sợ làm chậm trễ chuyện lớn, lúc này mới suốt đêm báo lại.

Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Không vội, cứ chờ xem."

"Chúng ta đã cố gắng lâu như thế, ngươi còn bị thương, thật sự rất uổng phí."

Tuy nói chuyện bị thương là làm bộ, nhưng hoàng đế không hề biết. Nói cách khác, mặc dù hoàng đế biết Bùi Huyền Trì bị Bùi Văn Ngọc nhắm vào rồi bị thương, nhưng ông ta vẫn buông tha Bùi Văn Ngọc.

Cái này thực sự......

Hạ Dục Cẩn không thể hiểu được.

Bùi Huyền Trì trấn an nói: "Ông ta bất công cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, không cần để trong lòng."

Hạ Dục Cẩn lắc đầu, thấy xe ngựa bên cạnh theo kịp, hắn liền không nói chuyện nữa.

Chỗ săn thú mùa đông khá xa, hơn nữa kiệu rồng lại đi không quá nhanh. Sau khi đi chậm rì một lúc lâu, đến giữa trưa còn chưa đến huyện Đỉnh đông chứ đừng nói là nới săn thú.

Mèo nhỏ ngồi xổm ở trên vai Bùi Huyền Trì uể oải nhảy xuống, nhìn lâu cũng không còn hứng thú nữa.

Bùi Huyền Trì sờ bụng mèo nhỏ, hỏi: "Có đói bụng không?"

"Meo meo."

Ngựa đi không nhanh, Bùi Huyền Trì xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho quản gia, còn mình thì ôm mèo nhỏ vào trong xe ngựa.

Mấy vị hoàng tử đi phía trước, bởi vì vây quanh bên cạnh hoàng đế, cho dù có đói bụng cũng không thể rời đi được.

Vì chỉ có vài người, nên chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền biết thiếu ai.

Hoàng đế ở bên trong kiệu rồng pha trà, bọn họ ở bên ngoài cười đùa nói chuyện.

Con rối giả mạo Bùi Văn Ngọc, tuy rằng bây giờ sa sút. Nhưng lần này hoàng đế vẫn dẫn hắn ra ngoài, ý tứ bên trong đó quá rõ ràng. Bên phía các hoàng tử tất nhiên sẽ thuận theo ý muốn của hoàng đế.

Cứ như thế một thời gian, con rối đã đáp lại không biết bao nhiêu câu khen tặng.

Vân Lạc Đình bị ôm vào trong xe ngựa, cậu thuận thế nhảy xuống hóa thành hình người.

Bùi Huyền Trì giúp mèo nhỏ chuẩn bị một rương quần áo mang theo, bên trong xe ngựa cũng để lại hai bộ, vừa lúc cầm ra giúp cậu mặc vào.

Vân Lạc Đình cúi đầu, nhìn Bùi Huyền Trì đang giúp cậu buộc cổ áo: "Hình như vừa nãy ta nhìn thấy Thải Hà qua đây."

Chỉ là lúc đó người tương đối nhiều, bóng dáng Thải Hà cũng chỉ chợt lóe qua, không nhìn rõ.

"Ừm, nàng đã có chủ ý, nên chắc chắn sẽ qua đây."

"Khi thật cũng là giả, giả cũng là thật. Nàng làm bộ quy phục, để ta nghĩ rằng nàng sẽ không ra tay. Có thể thứ để dẫn thích khách đến cũng là giả, ta mơ hồ phỏng đoán, nàng sẽ mượn việc này để hoàn thành chuyện Bùi Văn Hiên giao cho nàng."

Vân Lạc Đình gật đầu, cậu nhịn không được hỏi: "Vậy nếu đặt món đồ dẫn thích khách đến lên người khác thì sao?"

Vậy thì đám thích khách đó sẽ nhìn người, hay là vẫn nhìn thứ đó.

"Có thể thử xem." Bùi Huyền Trì nghĩ, lúc đến chỗ săn thú mọi người nhất định sẽ tản ra. Thích khách sẽ đi theo chỉ dẫn để tìm người, đến lúc tìm được rồi dù có phát hiện không đúng cũng không thể quay lại kịp. Nên sẽ tìm một tên thích khách dễ dàng đi theo mà không bị người khác phát hiện ra thứ này.

Bùi Huyền Trì mở hộp điểm tâm ra, đưa cho cậu một cái bánh sữa bò: "Đưa nó cho hoàng đế thì sao?"

Vân Lạc Đình sửng sốt, lập tức hiểu được ý của hắn, cậu cắn miếng bánh sữa bò trên tay Bùi Huyền Trì, cười nói: "Có được không."