Chương 10: Meo meo meooo

Editor:Limmieer

Bùi Văn Giác hoảng sợ há to miệng, l*иg ngực hô hấp phập phồng, sắc mặc hắn bị nghẹn đến đỏ bừng, chân treo ở trong không trung đá đạp lung tung nhưng cũng không thể nào chạm đến Bùi Huyền Trì.

Thấy hơi thở của Bùi Văn Giác đã dần yếu đi, con mắt hắn trợn to như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, tay chân cứng còng, một chút sức lực để giãy giụa cũng không có, Bùi Huyền Trì lạnh lùng phất tay trực tiếp ném hắn ra ngoài.

Bùi Văn Giác giống như đã chết, không một chút giãy giụa cứ thế bị ném ra ngoài, cửa phòng bị hắn đυ.ng vào liền gãy ngang.

"Rắc" một tiếng vang lớn.

Bùi Văn Giác chật vật té ngã trên mặt đất, mồm hộc ra máu tươi, ánh dại ra đờ đẫn ghé vào bên trong vũng máu.

Thải Hà vẫn đứng canh giữ ngay ở trước cửa, nghe thấy âm thanh vang lên, sau đó là một bóng người bay ra nằm bẹp ở trên mặt đất, đồng tử của nàng phút chốc co rút lại, cả thể xác và tinh thần đều run lên vì sợ.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái nàng đã có thể nhận ra, đó còn có thể là ai khác ngoài Thái tử đương triều.

Nhưng nàng không dám nói gì thêm, mà nhanh chóng khiến cho mình bình tĩnh lại.

Trong phòng không hề có chút tiếng động, rõ ràng là đang định mặc kệ vị đang nằm trên đất.

Thái Hà nghĩ một chút, trước không tự mình tiến lên hỗ trợ, thay vào đó là giơ tay kêu gọi thị vệ gác cổng: "Đưa Thái Tử điện hạ đến Thái Y Viện."

Thị Vệ: "Rõ."

Dừng một chút, nàng lại nhìn lại cánh cửa đã gãy đổ hoàn toàn, tiếp tục dặn dò một câu: "Thông tri cho Phủ Nội Vụ một tiếng, bảo họ phái người lại đây tu sửa cánh cửa, càng nhanh càng tốt."

- --

Bên trong phòng, sắc mặt Bùi Huyền Trì âm trầm nhìn chằm chằm vào tay mình.

Đáy lòng cuồn cuộn sát ý khiến cho ma khí vờn quanh người hắn, cảm xúc thô bạo tràn ngập khắp căn phòng.

Nếu như vừa rồi, hắn không ném Bùi Văn Giác ra, tên Thái tử đó có lẽ sớm đã không còn hơi thở.

Việc chưa xong, thế cục chưa thành, tên ngu xuẩn kia vẫn có thể lợi dụng được, tạm thời tha cho hắn một mạng.

Bùi Huyền Trì chậm rãi nắm chặt nắm tay, bình phục lại tâm tình, ma khí quanh người dần tan đi.

Bỗng nhiên phía sao truyền đến một tiếng kêu, âm thanh có chút rầu rĩ: "Meooo~"

Bùi Huyền Trì ngẩn ra, cho rằng mèo nhỏ vừa chạy ra từ trong chăn, hoặc có thể vì tỉnh dậy mà không thấy hắn ở trong chăn nên hiện tại rất không vui, liền vội vàng xoay người, nhưng khi đi đến trước giường, bước chân liền khựng lại.

Chăn không hề thay đổi.

Mèo nhỏ vẫn rúc vào trong chăn, thành thành thật thật không có giãy giụa, không có ý định nhảy ra ngoài.

Rõ ràng hắn chỉ đơn giản phủ chăn lên mèo nhỏ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là được.

Hắn đi ra ngoài lâu như vậy, chăn vẫn như cũ, phủ lên cái đầu của mèo nhỏ, mặc dù khó chịu nhưng lại không có giãy giụa, chỉ biết nhẹ nhàng kêu lên gọi hắn tới giúp mình.

Thật là ngoan.

Đầu ngón tay của hắn run rẩy xốc lên chăn mỏng, thân mèo tuyết trắng rúc vào bên trong, nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt mèo híp lại như đang cười.

"Meo!"

Ngươi đánh chạy Bùi Giác rồi à.

Vân Lạc Đình nghe được tiếng động bên ngoài, cảm giác được Bùi Văn Giác có thế là đã đến đây, nhưng trong điện lại không nhìn thấy thân ảnh của hắn, vậy chắc là đã bị đánh chạy.

Đôi diện với cặp mắt mèo thanh triệt thấy đáy kia, Bùi Văn Giác có chút bối rối không biết nên nói gì, ngẫm nghĩ hồi lâu mới duỗi tay, đem cậu bế lên.

"Meo?" Vân Lạc Đình nhận ra tâm trạng của hắn không tốt, nhưng không biết là vì nguyên do gì.

"Không có chuyện gì." Bùi Huyền Trì ngồi ở bên mép giường, đặt mèo nhỏ ở trên đùi, nhẹ nhàng vuốt lông mèo.

Hắn cho rằng mèo nhỏ đang tò mò Bùi Văn Giác đi đâu, suy nghĩ một lát, nói: "Bùi Văn Giác bị ta... hù dọa nên chạy rồi".

Có vẻ như hắn cảm thấy lời giải thích này có hơi phi lí, nên ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Tên đó trời sinh tính cách nhát gan, dọa hắn một chút là được."

Vân Lạc Đình: "...?"

Cái cửa ngoài kia rách nát đến mức chỉ còn mỗi một bên, bên còn lại thì lung lay như sắp đổ, gió chỉ thôi qua một chút là tiếng "kẽo kẹt" lại vang lên.

Chắc chắn là lúc nãy tên Bùi Văn Giác đó vì quá kinh hoàng mà thất thố, tông cửa chạy ra ngoài.

Phá một cánh rồi, sao cánh còn lại không thủ tiêu luôn đi.

Đồ vật trong tẩm điện đều đã được thay mới, giờ cửa cũng hỏng rồi, lát nữa Phủ Nội Vụ lại phải đến đây tu sửa xuyên đêm, nên chắc chắn sẽ tốn không ít thời gian.

Vậy tạm thời chỉ có thể dời qua thiên điện, chờ cửa sửa xong rồi lại về.

Lúc đổi về chủ điện cũng là ba ngày sau.

Cửa điện mà Hoàng đế ban cho hỏng rồi, Phủ Nội Vụ cũng không dám làm qua loa, gấp rút suốt đêm lấy nguyên liệu tốt nhất để chế tạo, dùng thời gian nhanh nhất để thay một cái cửa mới.

Vân Lạc Đình nằm ở trên nóc đình viện để phơi nắng.

Cúi đầu nhìn xuống là có thể nhìn thấy mấy tên thái giám đang đi qua lại để dọn dẹp mấy cái rương.

Từ lúc tiến vào Điện Quảng Phụng, mấy tên thái giám dọn rương cứ phải làm việc suốt, bên trong mấy cái rương đó đều là hạ lễ.

Không nói đến chuyện khác, Bùi Huyền Trì dù sao cũng là Hoàng tử, là con trai của Hoàng đế, mặc dù đã có Thái tử, nhưng Bùi Huyền Trì vẫn như là một miếng thịt thơm không tránh khỏi việc có người sẽ động tâm tư không nên có.

Nhưng bọn họ lại không biết đến chuyện linh nhãn, chỉ cho rằng Hoàng đế thật sự áy náy, nghe tin Thái tử bị đánh ở Nam Lăng điện mà vẫn không có bất kì trách phạt nào, mắt thấy Hoàng đế không thiên về Thái tử, ai nấy trong lòng đều thầm có tính toán.

Phải tạo quan hệ với vị Hoàng tử này, cho dù không giao hảo, nhưng cũng không thể trở mặt, liền sôi nổi đưa tới hạ lễ.

Kỳ trân dị bảo được đưa tới đây, Bùi Huyền Trì cũng không thèm liếc mắt, trực tiếp cho cung nữ dọn vào trong kho, nhà kho đầy thì làm thêm một cái điện, chuyên ném mấy thứ này.

Hôm nay trời còn chưa sáng, Bùi Huyền Trì đã đi ra ngoài, thấy Vân Lạc Đình vẫn còn ngủ mơ màng cũng không dẫn cậu theo.

Vân Lạc Đình mơ hồ nghe thấy hắn nói đi làm cái gì, nhưng lúc đó nửa mộng nửa tỉnh nghe không rõ, chỉ nhớ mình đã kêu lên, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Sau khi tỉnh ngủ thì lại không thấy người, liền chạy lên đây hóng gió, phơi nắng mà chờ hắn.

Thái Hà tìm một vòng trong phòng nhưng lại không thấy mèo đâu, liền bưng tô cá tới: "Tiểu chủ nhân? Phòng bếp làm một chút cá, ngài vẫn chưa ăn sáng, bây giờ cũng không còn sớm, ngài xuống dưới ăn chút cá có được hay không?

Vân Lạc Đình vẫn không để ý, người do lão Hoàng đế phái tới, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.

Thái Hà thấy thế liền nói: "Nếu điện hạ trở về hỏi, biết ngài trễ vậy rồi vẫn chưa ăn gì, chỉ sợ sẽ rất đau lòng."

"Meooooooo...o" Vân Lạc Đình kêu lên kéo dài âm cuối, ngươi không kể cho hắn không phải là được rồi hay sao?

Hơn nữa, cậu bây giờ cũng không đói bụng chút nào.

Tối hôm qua, trước khi ngủ, Bùi Huyền Trì cũng đã đút cho cậu một chén canh cá, bên trong còn có thịt gà với tôm, vì ăn quá ngon nên không cẩn thận liền ăn nhiều.

Có thể phải đến tối mới có thể ăn tiếp được, câu hiện tại cũng không đói lắm.

Đồ ăn đặt trên bàn buổi sáng cậu cũng chưa hề ăn.

Thái Hà tiếp tục khuyên thêm vài câu, thấy mèo không phản ứng liền cảm thấy trong lòng kỳ quái, nàng rũ đôi mắt, giấu đi sự nghi ngờ ở trong mắt, cao giọng nói: "Tiểu chủ nhân, cá, nô tỳ đặt trên bàn, nếu tiểu chủ nhân đói bụng thì có thể xuống dưới ăn."

Thái Hà đi rồi, Vân Lạc Đình cũng không thèm liếc mắt đến cái chén cá đó, thay đổi chỗ khác tiếp tục nằm.

Gần chiều, Bùi Huyền Trì mới bước vào cửa.

Lỗ tai Vân Lạc Đình ngay tức khắc dựng lên, cậu đứng lên: "Meoooo------!"

Người đi chạy đi đâu vậy!!

Bùi Huyền Trì thấy thế, tiện tay đặt đồ vật lên trên bàn, sau đó vươn tay về phía mèo nhỏ: "Tới đây".

Vào lúc mèo nhỏ nhảy xuống thì liền bị hắn ôm chặt, cằm hắn đặt trên lỗ tai của cậu nhẹ nhàng cọ, có chút gian manh mỉm cười hỏi: "Đang đợi ta sao? Đợi bao lâu rồi?"

"Meoo~" Vân Lạc Đình đung đưa cái đuôi.

Bùi Huyền Trì vuốt ve mèo nhỏ được ánh nắng sưởi cho ấm áp, chắc đã đợi khá lâu.

"Ta đi ra ngoài gặp một người, trên đường có chút trì hoãn nên mới về trễ." Bùi Huyền Trì rót chén nước, đang muốn đút cho cho Lạc Vân Đình thì lại phát hiện nước trong chén là nước trà, nên liền đổi hướng, đặt chén trà trở lại vị trí cũ.

Tay hắn niết niết chân mèo, nói: "Ta có đem về một chút đồ chơi, chắc ngươi sẽ thích."

"Meo?"

Vân Lạc Đình chú ý tới đồ vật đặt trên bàn kia, có chút giống một cái chén, nhưng so với chén thì lớn hơn một chút, chỉ có hình dạng là tương đối giống.

Bùi Huyền Trì cầm lấy cái chén kia, bế mèo nhỏ đến cạnh cái ao.

Điện Quảng Phụng cũng được coi là một điện lớn, trong điện có đầy đủ mọi thứ từ hoa viên đến hồ nước, nhưng nước ở đây lại không phải được dẫn tới từ nơi khác, mà lại như một cái ao nước, đặt linh thạch ở dưới đáy để khiến nó luôn trong.

Hoàng đế ngày thường bận rộn, nếu không trở về tẩm điện thì sẽ ngủ lại Điện Quảng Phụng.

Do đó cảnh vật trang trí ở hồ này cũng không hề tầm thường.

Bùi Huyền Trì để chén vào trong nước, sau một lúc chén liền bị nước lấp đầy mà chìm xuống.

Hồ này không quá sâu, nước cũng khá cạn, cúi đầu cũng có thể thấy được cái chén kia.

Vân Lạc Đình vẫn không cảm thấy cái chén này có điểm gì đặc biệt, đang muốn dời tầm mắt thì liền thấy trong cái chén kia xuất hiện vô số cá, đều là cá còn sống.

Nói là xuất hiện vì số lượng cá tương đối nhiều, cũng nhau bơi ra, nhìn kỹ liền thấy, chúng nó đều bơi ra từ cái chén đó.

Bùi Huyền Trì thấy mèo nhỏ nhìn không chớp mắt, mỉm cười nói: "Hồ này trước đây là dùng để nuôi cá cảnh, lâu lâu lại thay mới một lần, lúc ta tới thấy hồ trống không nên liền muốn thả một chút cá vào."

Cá cảnh tuy đẹp, nhưng nếu muốn nước trong hồ trong lâu hơn một chút, thì thường phải cho chúng nó ăn chút đồ vật, nếu hoàng đế nhất thời hứng khởi mà tới Điện Quảng Phụng ngủ, thấy một hồ cá chết, thì người phụ trách hồ cá kia tánh mạng chắc chắn khó giữ.

Hắn muốn thả cá vào cho mèo nhỏ chơi, nhưng hiển nhiên không thể dùng những con cá đã bị cho ăn được.

Hơn nữa, mùi vị của những con cá bị cho ăn dược đó cũng không ngon bằng cá bình thường, cho nên Bùi Huyền Trì cố ý đem cái chén này tới để tạo cá cho mèo nhỏ.

Vừa an toàn, vừa có thể ăn.

"Thích không?"

"Meooo Meooo!"

Thích.

Vân Lạc Đình nhìn cá trong hồ bơi qua, bơi lại, không nhịn được mà duỗi móng chụp một phát.

Nhưng nếu làm vậy chân sẽ bị ướt, lúc chơi sẽ rất phiền phức, cũng không hề thoải mái, vì rối rắm nên cậu cũng chỉ đứng yên.

Thái Hà đi tới, thấy Bùi Huyền Trì ở đó, liền vội vàng tiến lên hành lễ: "Điện hạ, nô tỳ đã bảo phòng bếp làm bữa tối, điện hạ có muốn dùng ngay bây giờ không ạ?"

Nhưng không chờ Bùi Huyền Trì mở miệng, nàng lại cười nói: "Tiểu chủ nhân hôm nay vẫn chưa ăn gì, nô tỳ để cá ở đó nhưng vẫn không thấy tiểu chủ nhân ăn, nô tỳ muốn hỏi điện hạ một chút về khẩu vị của tiểu chủ nhân."

Bùi Huyền Trì nghe vậy thì lập tức nhăn mày lại: "Một ngày không ăn cái gì?"

Khi nói chuyện, ánh mắt hắn như có như không nhìn về phía mèo nhỏ, như có điều muốn hỏi.

Vân Lạc Đình: "..."

Nhìn ta làm cái gì?

Bùi Huyền Trì: "Hửm?"

"..." Vân Lạc Đình dần dần chột dạ.

Thấy Bùi Huyền Trì không nói lời nào, ánh mắt thì nhiều hơn một chút nghiên cứu nhìn chằm chằm cậu, Vân Lạc Đình yên lặng mà rút chân nhỏ về, thành thật ngồi xổm xuống, cái đuôi cũng yên lặng rụt về bao lấy chính mình.

"Meo~meo~"

Cậu trợn tròn mắt, vô tội mà nhìn hắn.

Đừng nhìn tui, tui chỉ là một con mèo nhỏ bình thường mà thôi, tui không hiểu mấy người đang nói cái gì cả.