Chương 8

Tô Cẩm ngẩng đầu lên, một mảnh hơi nước bên trong mắt, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống: "Hức...."

"Đừng khóc." Giang Nhiên trong lòng bất đắt dĩ, không biết phải an ủi con gái như thế nào, hắn nắm chặt nắm tay, rồi buông ra, duỗi tay giúp cô lau nước mắt trên má.

Rất trắng rất mềm, cảm giác rất tốt.

Giang Nhiên nháy mắt bừng tỉnh.

"Không cần!" đột nhiên Tô Cẩm bắt được tay hắn, làn da hai người tiếp xúc với nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương truyền đến.

Không hẹn mà cùng giật mình, trong lòng hai người run lên, Tô Cẩm vội rụt tay về, tuy không khóc nữa, nhưng mặt dần đỏ lên.

Giang Nhiên không nhịn được vuốt ve nhẹ đầu ngón tay, tựa như lưu luyến cảm giác vừa rồi: "Yên tâm đi, tớ có chừng mực."

Tô Cẩm nhìn hắn, vừa lúc va vào đôi con ngươi đen đầy ôn nhu kia.

Lòng cô ta khẽ động: Tuy bây giờ Diệp Lê thay đổi rất lớn, nhưng vẫn không thay đổi được ý nghĩ trong lòng cô ta, cô chỉ muốn tự do tìm kiếm tình yêu của mình, không muốn phải nghe theo sự đính hôn sắp đặt của gia đình. Cô ta thích Giang Nhiên vừa đẹp trai cao lớn vừa sáng sủa như ánh mặt trời, chứ không phải Diệp Lê yếu đuối so với con gái còn yếu ớt hơn.

Cha mẹ muốn cô ta khôi phục quan hệ với Diệp Lê, còn không bởi vì tiền của Diệp gia sao? Theo cô ta biết, bối cảnh và gia thế của Giang Nhiên cũng không đơn giản, nếu trở thành bạn gái của Giang Nhiên, chẳng phải là một công đôi việc?

Trong nháy mắt, trong lòng Tô Cẩm liền cân nhắc.

Đôi môi mỏng khẽ mở: "Tớ nói cho cậu nghe, nhưng cậu đừng xúc động nha."

Giang Nhiên gật đầu.

"Thật ra tớ và Diệp Lê bên lớp 8, hai nhà đã định thông gia từ bé."

Lời vừa nói ra, Tô Cẩm cảm thấy không khí xung quanh Giang Nhiên hạ thấp vài độ, cô ta vội vàng không ngừng giải thích: "Nhưng hôm tay chúng tớ đã giải trừ hôn ước rồi!"

Cô ta lấy tốc độ cực nhanh nói: "Ban nãy tớ vì chuyện này nên đi tìm cậu ấy, không nghĩ tới..."

Vừa nói, hốc mắt cô ta lại đỏ: "Cậu ấy vẫn luôn thích tớ, từ nhỏ đã quấn lấy tớ không buông, bây giờ giải trừ hôn ước, cũng chỉ là lạt mềm buột chặt, muốn tớ sẽ thích cậu ấy, nhưng tớ đối với cậu ấy không có cảm giác, cậu ấy lại lấy công ty gia đình ra uy hϊếp tớ..."

Giọng nói cô ta càng ngày càng nhỏ, cũng càng trở nên tủi thân, Giang Nhiên thở dài một hơi, an ủi cô: "Đừng khổ sở, tớ sẽ xử lý tốt chuyện này."

Tô Cẩm nhìn hắn một cái, trong lòng đột nhiên yên ổn hơn, cô ta như nhớ tới cái gì, từ ngăn kéo lấy ra một cái túi giấy, trên mặt ửng đỏ: "Đây là áo khoác cậu cho tớ mượn, tớ giặt sạch rồi, bây giờ trả lại cậu."

Giang Nhiên cười nhận lấy, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cô.

Tô Cẩm dùng hàm răng trắng tuyết của mình cắn nhẹ môi dưới: "Hôm qua...cảm ơn cậu."

Khóe miệng Giang Nhiên vui sướиɠ câu lên: "Không cần cảm ơn, đây là việc tớ nên làm."

Hai người liếc nhau, trong không khí ẩn dấu tình cảm mập mờ.

*

Mới vừa quay lại chỗ ngồi, Lưu Cảnh Thịnh đã đem đầu thò qua: "Cậu với Tô Cẩm sao vậy? Mấy năm qua đây là lần đầu tiên tớ thấy hai người cãi nhau to đến vậy á?"

Bởi vì trước kia toàn là Tô Cẩm nổi giận với Diệp Lê, Diệp Lê vẫn luôn chịu đựng, đương nhiên không làm ầm ĩ.

Diệp Lê mím môi: "Tớ cùng cô ta không còn quan hệ, hôm qua mẹ tớ nói với Tô gia chuyện hủy bỏ hôn ước, chúng ta đã giúp nhà cô ta quá nhiều năm rồi, Diệp gia chúng ta đã không còn nợ bọn họ."

Lưu Cảnh Thịnh trừng lớn mắt, có chút không thể tưởng tượng: "Thật á?!"

Diệp Lê liếc mắt nhìn cậu ta: "Cậu cũng cảm thấy tớ làm vậy là không tốt?"

"Không không không." Lưu Cảnh Thịnh xua tay, "Không phải không tốt mà là quá tốt luôn! Sau này cậu rốt cuộc không cần phải quan tâm tới cô ta nữa."

Tô Cẩm không những tâm cao khí ngạo, còn ngông cuồng vô lễ, ỷ vào bản thân là vị hôn thê của Diệp Lê, trước kia luôn ở sau lưng hắn bắt nạt Lưu Cảnh Thịnh, đáng thương cho Lưu Cảnh Thịnh là công tử nhà giàu, vẫn luôn phải vì anh em mà nhường nhịn.

Vì cậu ta biết, ở trong lòng Diệp Lê, Tô Cẩm không giống cậu ta, là tồn tại đặc biệt, có lẽ Diệp Lê còn coi trọng Tô Cẩm hơn mình, cho nên cậu ta không muốn vì cô gái này mà mất đi anh em tốt của mình.

Diệp Lê cười cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: "Không hổ là anh em!"

Lúc nhỏ nguyên chủ không có bạn bè, nên rất khao khát tình thân, chỉ có thể yên lặng nhìn bạn nhỏ khác làm nũng với người nhà, sau đó đi chơi cùng gia đình, nội tâm hắn rất cô đơn, vào chính lúc đó Tô Cẩm xuất hiện, lôi kéo hắn chơi với mình, khi ấy là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự vui sướиɠ khi có người làm bạn, gương mặt non nớt tinh xảo dưới ánh mặt trời ấy, đã trở thành giấc mộng mỗi đêm của hắn, là điều duy nhất hắn tưởng niệm.

Tuy rằng sau này có Lưu Cảnh Thịnh xuất hiện, bọn họ dần trở thành bạn tốt, nhưng vẫn không quan trọng bằng vị trí của Tô Cẩm trong lòng của nguyên chủ.

Đúng là nghiệt duyên.