Chương 17

Trong tòa nhà thí nghiệm cách đó không xa, có hai bóng người đang đứng, yên lặng nhìn trò hề trên sân bóng rổ.

Giang Tinh Hoài mặt không biểu cảm, trong tay cầm một xấp bài tập, nhàn nhạt nói: "Đi."

Người bên cạnh hắn đang ghé vào trên bệ cửa, vẻ mặt hứng thú nhìn xuống phía dưới: "Chờ một lát, để tớ xem đã, dù sao tiết này cũng là tiết tự học, không vội."

Nói xong, tên này lại cười vài tiếng: "Cậu không thấy bọn họ rất mắc cười sao, đặc biệt là cậu bạn lớn lên đẹp trai kia, cái trình độ này không phải đến học sinh tiểu học cậu ta cũng đánh không lại chứ?"

Tên này là lớp trưởng lớp 1 Ninh Văn Trương, sau tiết hóa, giáo viên bắt bọn họ đi lấy bài tập đã sửa về, lúc xuống lầu vô tình nhìn thoáng qua sân bóng rổ, hắn liền ăn vạ không chịu đi nữa.

Giang Tinh Hoài nhìn thoáng qua phía dưới, giọng nói không chút dao động: "Không thấy, ngược lại là nhìn cậu càng buồn cười hơn."

Nói xong xoay người đi mất, chỉ để lại cho đối phương một bóng lưng lãnh khốc.

Ninh Văn Trương: "....." Hắn đã trêu chọc gì đến tên Đại thần này à?

Ninh Văn Trương chẳng hiểu ra sao, nghe tiếng bước chân đối phương ngày càng xa, mới phản ứng vội vàng đuổi theo.

Trên sân bóng rổ bên kia.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, tình cảnh hết sức khó xử, cuối cùng cũng là Lưu Cảnh Thịnh lên tiếng giảng hòa: "Vầy đi, hôm nay chúng ta không tập dẫn bóng nữa, bắt chước thi đấu trước đi."

"Tớ làm trọng tài, Diệp Lê với Vu Kiệt Tuấn một đội, còn lại là đội của Vạn Bang cùng Trác Lăng, xem đội nào thắng được 5 trái trước."

Dù sao thực lực của Diệp Lê mọi người rõ như ban ngày, để cậu chung đội với Vu Kiệt Tuấn lợi hại nhất, coi như cũng ngang bằng.

Mọi người đều không có dị nghị, chơi trò kéo búa bao đơn giản nhất để tranh bóng, cuối cùng bên Kiệt Tuấn thắng, hắn dẫn bóng đứng ở đứng ở bên ngoài đường ba điểm, ra hiệu cho Diệp Lê chạy theo.

Diệp Lê chạy vào, lúc này Vu Kiệt Tuấn thực hiện động tác, hắn linh hoạt xoay người, né tránh sự phòng thủ của Trác Lăng, hắn dẫn bóng chạy ba bước xong rồi ném, vẫn chưa vào.

Bóng đập vào thành rổ, văng về hướng Diệp Lê... cuối cùng lại lọt vào trong ngực Vạn Bang.

Vóc dáng Vạn Bang cao to, rất thích hợp để đoạt bóng bật bảng, hắn vừa chạy tới, coi như cho dù Diệp Lê có nhảy lên cũng chưa chắc cướp được bóng.

Vạn Bang truyền bóng cho Trác Lăng, Trắc Lăng đã đứng ở giữa sân, tiếp được bóng liền hùng hổ xông về phía sân bên kia.

Diệp tiểu thiếu gia da mịn thịt mềm, đời trước cũng không hay vận động nhiều, lúc chơi bóng rổ đều là các bạn nam trong lớp nhường cho cậu, bây giờ bị khí thế hung hãn của bọn họ làm cho giật nảy mình, không biết làm sao, chỉ có thể đứng nhìn bọn họ tranh đoạt.

Sợ là tấm thân nhỏ bé này của mình sẽ bị bọn họ đâm bay luôn? Diệp Lê sợ đau nhất, trong lòng sợ hãi lùi bước.

Vu Kiệt Tuấn thật vất vả mới cướp được bóng, bị hai người đội kia trái phải giáp công, mồ hôi chảy đầy đầu, thấy Diệp Lê còn đứng ngốc bên kia nhìn qua, có chút thân tâm tiều tụy: "Cậu mau tới tiếp bóng nhanh."

Diệp Lê: "Được."

Cậu rất vui vẻ chạy tới, thuận lợi tiếp được bóng từ tay Vu Kiệt Tuấn, chạy về phần sân bên kia.

Trong sân ba người đều nhìn cậu chằm chằm, mà bên ngoài Lưu Cảnh Thịnh dáng vẻ không nỡ nhìn thẳng.

Diệp Lê hít sâu một hơi, đầu gối hơi chùn xuống, hai chân phát lực, đem bóng ném vào rổ.

Trái bóng cắt trên không một đường cong xinh đẹp, vững vàng lọt vào giữa rổ, là một cú ném 3 điểm.

Đám người: "!!!"

Mọi người chân thành vỗ tay.

Lưu Cảnh Thịnh ở bên ngoài hô to: "Diệp ca trâu bò!"

Nếu đổi lại là người khác thì bọn họ cũng sẽ không phản ứng lớn như vậy, nhưng đây là Diệp Lê, kỹ thuật của cậu mọi người đều rõ, cú ném 3 điểm đã làm họ thấy rất lợi hại rồi.

Nhưng mà từng cú bóng về sau, bọn họ bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Diệp Lê lần thứ n ném vào cú 3 điểm, Trác Lăng không thể tin nói: "Diệp ca, ban nãy cậu gạt bọn tôi à." Hắn cũng học theo Lưu Cảnh Thịnh gọi Diệp ca, cảm thấy gọi như vậy rất thuận miệng.

Mấy người họ thống kê lại, Diệp lê gần như là ném mười quả có thể vào được chín quả, siêu vậy, làm gì có quan hệ với kỹ thuật gà chứ, để cậu đứng ở ngoài vạch ba điểm ném rổ lớp bọn họ thắng chắc.

Diệp Lê trừng mắt nhìn: "Tớ thực sự rất gà, nhưng tớ cũng không nói ném rổ cũng như vậy nha."

Lưu Cảnh Thịnh như con ruồi chà xát hai tay: "He he he, lớp chúng ta có hy vọng chiến thắng!"

Năm người tập luyện một lúc thì trời đã tối, cơm tối cũng chưa kịp ăn, mua cái bánh mì ở quầy ăn vặt xong liền vội chạy về lớp.

Lúc này Lưu Cảnh Thịnh mới rảnh hỏi: "Diệp ca, sao cậu ném rổ chuẩn vậy?"

Diệp Lê nghiêm túc nói: "Rất đơn giản, chỉ cần cậu giỏi vật lý là được."

Lưu Cảnh Thịnh: "??? Ơ ném rổ có quan hệ gì tới vật lý chứ?"

Diệp Lê nói: "Nguyên lý đường vòng cung (parabol) đó."

Học tra Lưu Cảnh Thịnh trầm mặc ngậm miệng lại.

Một lát sau, cậu ta đột nhiên nhớ ra, không phải thành tích cậu ta cũng không kém Diệp ca bao nhiêu sao, mà họ cũng không thích học tập, vậy cậu ấy từ đâu biết mấy cái này?

Không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, Lưu Cảnh Thịnh mở sách ra tô tô vẽ vẽ, vạch ra kế hoạch huấn luyện sau này.

Chín ngày trôi qua rất nhanh. Trong mấy ngày này, năm người dần dần quen thuộc, có chút ăn ý hơn, tuy nhiên thời gian quá ngắn nên cũng không tạo ra hiệu quả quá lớn, nhưng Diệp Lê lại tiến bộ hơn rõ ràng, ít nhất sẽ không đứng nhìn người khác tranh bóng nữa.

Buổi chiều cử hành thi đấu, các bạn học có thể tự mình thu xếp, có thể đi xem, cũng có thể không đi, nhưng nếu không đi thì phải ở lại phòng tự học để làm bài tập.

Đây là thời cơ tốt, một đám học sinh lớp 8 đã nhịn muốn hỏng sao có thể bỏ lỡ, đa phần mọi người đều sẽ xuống dưới xem, chỉ còn lại lẻ tẻ vài người ở trong lớp học.

Học sinh lớp khác cũng đi gần hết, mà đối lập với các lớp khác, trong lớp 1 các bạn học vẫn ngồi y nguyên, trừ một vài người đi thi đấu, trong phòng học không hề có chỗ trống, tất cả mọi người đều chăm chỉ học tập, thỉnh thoảng vang lên âm thanh lật giấy cùng tiếng ngòi bút ma sát trên giấy để chứng tỏ bên trong có người.

Bên ngoài tiếng nhạc vang lên, trận thi đấu bóng rổ sắp bắt đầu, trên sân tập đứng đầy người, vô cùng nào nhiệt.

Ngòi bút Giang Tinh Hoài dừng một chút, đột nhiên cầm lấy áo khoác đồng phục trong ngăn bàn đi ra ngoài.

Ninh Văn Trương là bạn cùng bàn của hắn, thấy thế, cũng đi theo: "Cậu đi xem đấu bóng rổ?"

Giang Tinh Hoài nhàn nhạt ừ một tiếng.

Ninh Văn Trương há hốc miệng: "Cái này có gì hay mà xem, năm tờ bài thi hôm nay lão Lưu phát cậu làm xong rồi?"

Giang Tinh Hoài: "Chưa."

Ninh Văng Trương ủ rũ: "Haiz, tớ cũng chưa làm xong. Sao cậu còn thoải mái nhàn nhã đi xem bóng rổ vậy, chưa làm xong thì tớ liền treo trong lòng, cả người đều khó chịu."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã chạy tới sân thể dục bên cạnh, Giang Tinh Hoài đột nhiên mở miệng: "Cậu không cảm thấy rất thú vị à."

"Hả?" Ninh Văn Trương hỏi, "Có ý gì?"

Giang Tinh Hoài lại lắc đầu, không nói tiếng nào.