Giang Ngự Thần thân tâm tiều tụy: "Ba hỏi con là cậu ấy đối với chuyện hôm nay có thái độ gì?"
Giang Tinh Hoài nhíu mày, có chút không biết nói gì không hiểu vì sao bọn họ lại hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy: "Tại sao phải hỏi? Người bình thường ai sẽ không tức giận?" Đúng là rất có đạo lý.
Giang Ngự Thần hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ chỉ hỏi khách sáo : "Vậy đi, ngày mai con mang em con tới cửa nhà họ nói xin lỗi đi."
Giang Nhiên lớn tiếng nói: "Con không đi!"
Giang Ngự Thần cười lạnh một tiếng: "Không đi thì sau này mày đừng mơ có tiền tiêu vặt!"
Ở cái tuổi này tiền tiêu vặt tuyệt đối là thứ mà mấy đứa nhỏ coi trọng nhất, Giang Nhiên nghe xong liền im miệng, hắn biết Giang Ngự Thần nói được làm được, không có tiền tiêu vặt sao hắn mua quà cho Tô Cẩm được.
Nhưng bắt hắn phải xin lỗi tên tình địch Diệp Lê kia, hắn đúng là không làm được.
"Ba, ba ép con sao? Không lẽ Giang gia chúng ta còn phải sợ Diệp gia của nó?"
Giang Ngự Thần nặng nề vỗ bàn một cái: "Ba phạt mày là vì chuyện này sao!"
"Mặc kệ đối phương có là Diệp gia hay nhà ai khác, mày đều phải đi xin lỗi! Bởi chuyện này chính mày sai trước, ba phạt mày không phải bởi việc này, là do thái độ của mày, tùy tiện đánh người không nói, còn ngang ngược không chịu nhận sai, có phải đến bây giờ mày vẫn nghĩ là bản thân làm đúng? Có phải cảm thấy nhà mình có tiền thì ngon thì ghê gớm?!"
Lưu Hâm Ngọc ngồi một bên, vẻ mặt thất vọng, cũng nói: "Giang Nhiên, là ba mẹ quá chiều con rồi, con mới trở nên thế này."
Rõ ràng con không sai! Giang Nhiên phản bác trong lòng, Diệp Lê bắt nạt Tô Cẩm, hắn trả thù lại có gì không đúng?
Hơn nữa hai người làm gì đối tốt với con, là yêu thương anh trai nhất mới đúng!
Nghĩ như vậy, ánh mắt Giang Nhiên nhìn giang Tinh Hoài không khỏi mang theo một tia oán khí.
Nhưng đối mắt với đôi con ngươi đen nhánh lạnh lẽo của Giang Tinh Hoài, hắn rụt về ngay lập tức, có hơi sợ hãi.
Giang Ngự Thần đau đầu xoa xoa ấn đường: "Được rồi, nói với mày nhiều vậy cũng chỉ đàn gảy tai trâu, ba không quản nữa."
Lưu Hâm Ngọc thấy ông sắc mặt khó coi, không khỏi lo lắng nói: "Anh không sao chứ?"
Giang Ngự Thần lắc đầu, nói với Giang Tinh Hoài: "Đã trễ lắm rồi, mai còn phải đi học, con về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Giang Tinh Hoài gật nhẹ đầu, gì cũng không hỏi, đi thẳng lên lầu,
Chờ bóng lưng hắn biến mất ở phía cuối cầu thang, Giang Nhiên nói: "Vậy còn con?"
Giang Ngự Thần hừ lạnh: "Khi nào biết sai thì mới được đi ngủ."
Nói xong cũng hùng hổ lên lầu, thoạt nhìn bị chọc tức không nhẹ.
Lưu Hâm Ngọc thở dài một hơi, không hề nói gì, đi theo.
Trong nháy mắt phòng khách trở nên yên tĩnh, Giang Nhiên quỳ gối tại chỗ, xấu hổ sờ mũi.
...
Sáng hôm sau. Phòng học lớp 6.
Vẻ mặt Tô Cẩm lo âu nhìn người đối diện: "Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt lại kém như vậy? Tớ nghe nói chiều hôm qua cậu xung đột với Diệp Lê, có sao không?"
Giang Nhiên yếu ớt cười, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tô Cẩm, ủy khuất cùng oán hận trong lòng tan thành mây khói.
Người nhà sống chung mười mấy năm ai cũng không để ý đến cảm nhận của hắn, ngược lại là Tô Cẩm chỉ mới quen biết hai tháng lại vô cùng quan tâm hắn.
Hắn ôn nhu sờ tóc cô gái nhỏ: "Không có việc gì đâu, yên tâm đi."
Tô Cẩm hơi rũ mắt, hàng mi dài dưới ánh mặt trời khẽ run lên, giống như con bướm vỗ cánh sắp bay: "Không sao thì tốt rồi, tớ rất lo cho cậu."
Nói xong, gò má cô ta hiện lên một tầng đỏ ửng, trắng trắng mềm mềm cực kỳ đáng yêu.
Nháy mắt tim Giang Nhiên bị chọc cho mềm đến rối tinh rối mù.
Hắn nghĩ, sao Diệp Lê có thể nhẫn tâm bắt nạt một cô gái đáng yêu như vậy chứ?
"Có điều..." Cô ta hơi nhíu mày, dáng vẻ như rất khổ tâm: "Trong nhà tớ xảy ra chút chuyện, hôm qua mẹ tớ mắng tớ một trận."
Sắc mặt Giang Nhiên trầm xuống, hỏi: "Sao vậy? Sao dì lại mắng cậu?"
Tô Cẩm thở dài một hơi: "Còn không phải vì chuyện của Diệp gia sao, bây giờ vốn lưu động của công ty không đủ, rất nhiều hạng mục đều không thực hiện được, nhà tớ có khản năng phải phá sản."
Giang Nhiên đang định nói nhà mình có tiền, nhưng nhớ tới lời nói của ba hắn hôm qua, lại nhịn xuống.
Bây giờ tiền tiêu vặt ba hắn cũng không muốn cho nữa, làm sao mà đầu tư cho cái công ty nhỏ tiền đồ xa vời được.
Huống chi, trên thế giới không có bữa cơm nào là miễn phí, Giang gia cũng không phải làm từ thiện, không có khả năng sẽ dâng tiền cho người khác.