Chương 14

Sau khi Giang Tinh Hoài đi, Diệp Lê trở về phòng, cởϊ áσ ra, nhìn thấy trong gương là mảng máu bầm to ở trên lưng, thậm chí còn có chút tím.

Cậu giật mình kêu lên, rõ ràng không có cảm giác mà.

Làn da sau lưng đã lâu không gặp nắng, trắng nõn, giờ lại xuất hiện vết bầm, nên chỗ bị thương càng có vẻ đặc biệt nghiêm trọng.

Bởi vì vết thương ở sau lưng, tự mình bôi không tới, Diệp Lê liền gọi bác quản gia lên bôi giúp cậu.

Khi bác quản gia vừa nhìn thấy, kinh ngạc nói: "Thiếu gia, sao con lại bị thương nghiêm trọng vậy, không được, bác phải gọi điện cho phu nhân mới được..."

Diệp Lê ngăn bác lại: "Không có việc gì đâu ạ, nhìn hơi dọa người thôi, chứ không đau chút nào hết, bác mau giúp con thoa thuốc đi."

Hai hàng lông mày bác quản gia nhăn lại như bánh quai chèo*: "Thiếu gia đừng cậy mạnh."

*bánh quai chèo (quẩy thừng)

Diệp Lê đưa thuốc mỡ cho ông, nói dối đến mặt không đỏ tim không đập: "Thật sự không sao đâu ạ."

Thật vất vả mới bôi thuốc xong, đem bác quản gia xua đi, Diệp Lê thở dài một hơi, nếu chuyện này mà đến tai Dư Thư thì sẽ rất phiền phức.

Cậu nằm lỳ trên giường, thuốc mỡ trên lưng rất nhanh đã phát huy tác dụng, mát lạnh, rất thoải mái, nằm tư thế này không tiện chơi di động, Diệp Lê ngẩn người một hồi, dần đi vào giấc ngủ, hô hấp kéo dài, lộ ra một nửa gương mặt trắng trẻo.

*

Tại Giang gia.

12 giờ đêm, trong biệt thự đèn đuốc vẫn sáng trưng, Giang Nhiên quỳ trong phòng khách, ngồi đối diện là ba mẹ Giang sắc mặt rất khó coi.

Giang Ngự Thần chỉ vào mặt hắn, trong lời nói ẩn chứa lửa giận: "Còn không chịu nhận sai?"

Lưu Hâm Ngọc cũng cau mày, khó có lúc không đồng tình với đứa con nhỏ của mình: "Giang Nhiên, có phải ba mẹ đã quá nuông chiều con, con mới làm càn như vậy!"

Còn vô pháp vô thiên* dám dùng bóng rổ để ném vào người khác.

(*ám chỉ việc không có phép tắc, kỹ cương trên dưới, không coi ai ra gì.)

Cơ bắp Giang Nhiên căng chặt, vẻ mặt bướng bỉnh: "Con không sai."

"Vậy sao lại đánh người khác?" Lưu Hâm Ngọc bình ổn hô hấp, giữ lý trí hỏi hắn.

Xem ra anh trai hắn chỉ nói hắn đánh người, chưa nói ra chuyện liên quan tới Tô Cẩm, trong lòng Giang Nhiên thở phào một hơi: "Muốn đánh thì đánh."

Giang Ngự Thần cả giận nói: "Ba dạy mày thế nào, từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây chuyện, mày nhìn xem anh mày hiểu chuyện ra sao, sao mày không học theo được chút nào vậy!"

Giang Nhiên lầm bầm một câu: "Nếu đầu óc con thông minh như anh, con cũng sẽ hiểu chuyện.

Do trưởng thành sớm, Giang Tinh Hoài trở thành tồn tại mà các bạn cùng lứa rất ngưỡng mộ, bây giờ hắn đã bắt đầu học cách quản lý chuyện trong công ty, nói không chừng đợi hắn vừa thành niên (đủ 18 tuổi) thì Giang Ngự Thần sẽ để hắn đến công ty thực tập.

Hơn nữa bởi vì tính cách Giang Tinh Hoài hơi quái gỡ lạnh lùng, Lưu Hâm Ngọc càng quan tâm hắn hơn, cho rằng do khi còn bé mình chăm sóc hắn không tốt, nên tại Giang gia, Giang Tinh Hoài địa vị cao nhất, tiếp theo là Lưu Hâm Ngọc, Giang Ngự Thần, cuối cùng mới là Giang Nhiên.

Giang Nhiên cảm thấy mình là một đứa nhỏ đáng thương cha không thương mẹ không yêu.

Ngay lúc này, ở huyền quan phát ra tiếng động, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Giang Tinh Hoài đã về.

Tâm tình Giang Ngự Thần tốt hơn chút: "Đưa thuốc qua rồi?"

Giang Tinh Hoài nhàn nhạt ừm một tiếng.

Diệp gia với Giang gia ở cùng khu biệt thự, đi tới đi lui một chuyến cũng hết nửa tiếng.

Giang Ngự Thần ho nhẹ một cái, đối với đứa con lớn tính tình như hũ nút hơi bất đắc dĩ: "Đứa nhỏ đó có nói gì không?"

Giang Tinh Hoài mặt không cảm xúc: "Cậu ấy nói cảm ơn."

Giang Ngự Thần: "......"

Lưu Hâm Ngọc: "......"