Chương 12

Giang Tinh Hoài đeo một chiếc kính gọng bạc, pha trộn giữa nét nho nhã và lãnh đạm, nhìn qua hẳn là đang ở trong lớp học thì bị người gọi xuống.

Mặt Giang Nhiên dính đầy máu, trông vô cùng thảm thương: "Ca."

Rõ ràng so với trước đó đã thu liễm khí thế rất nhiều.

Giang Tinh Hoài không để ý đến hắn, buông bàn tay đang đặt trên vai Giang Nhiên xuống, đi về phía Diệp Lê.

Diệp Lê cảnh giác nhìn hắn.

Khóe miệng Giang Tinh Hoài xẹt nhanh qua một chút ý cười: "Yên tâm, không phải tôi muốn giúp nó, cậu có bị thương không?"

Diệp Lê lắc đầu, cậu rất ổn.

Giang Nhiên hóa ngốc, sao anh mình lại không giúp mình? Còn đi hỏi Diệp Lê có bị thương không?

Xác nhận Diệp Lê hoàn toàn không bị sao, Giang Tinh Hoài quay trở về, lôi cổ áo Giang Nhiên, lạnh lùng nói: "Xin lỗi đi."

Giang Nhiên không thể tin được nhìn hắn: "Ca! Anh bắt em xin lỗi nó?"

Giang Tinh Hoài gật đầu nhẹ: "Chuyện này em sai trước."

Diệp Lê đứng đối diện gật đầu khen ngợi, rất hài lòng, không hổ là nhân vật có tam quan bình thường nhất truyện, cậu thích!

Giang Nhiên vẻ mặt không phục, tỏ ra ngoan cố, không muốn thỏa hiệp.

Nhìn thấy ngày càng nhiều người vây lại đây, Giang Tinh Hoài bất đắc dĩ, nói với Diệp Lê: "Thật có lỗi, mấy ngày nữa tôi sẽ để cho nó tự mình tới xin lỗi cậu."

Nếu đối phương đã nói vậy, Diệp Lê cũng không muốn làm mất mặt hắn: "Lát nữa tôi còn phải học tiếp, đi trước đây, tạm biệt Giang đại ca~"

Nghe ra sự đắc ý trong giọng của cậu, Giang Nhiên xém chút cắn nát cả răng.

Sau khi mọi người giải tán, Giang Tinh Hoài kéo người đến nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, đưa một bọc khăn giấy cho hắn: "Rửa mặt đi, xem em bẩn thành cái dạng gì."

"Em ra sao không cần anh quản!" Giang Nhiên phản ứng rất mạnh, đẩy tay hắn ra.

Hắn rất sĩ diện, lòng tự trọng của con trai rất mạnh, bị xấu mặt trước mặt tình địch không nói, vốn dĩ anh trai phải đứng về phe mình lại đi giúp người khác, làm sao hắn tỉnh táo được?!

Giọng điệu Giang Tinh Hoài bình thản, đối lập rõ rệt với Giang Nhiên đang tức muốn hộc máu: "Anh khuyên em nên an phận một chút, đừng chỉ vì một đứa con gái mà mất trí, gây ra họa không thể vãn hồi được."

"Chỉ chút chuyện nhỏ nhặt." Giang Nhiên chống hai tay lên bồn rửa mặt, dùng nước lạnh lau mặt, rửa vết máu đi: "Ca, có phải anh nghĩ quá nhiều rồi không?"

Ánh mắt Giang Tinh Hoài nặng nề, không nói lời nào đi ra ngoài.

Khi Diệp Lê cùng Lưu Cảnh Thịnh trở lại lớp học, tiết học đã trôi qua được một nửa, may mắn tiết này là tiết tự học, không có giáo viên đứng lớp, nếu không thì hai người họ thảm rồi.

Sau khi tan học, lớp trưởng đi tới, cầm trong tay một tờ giấy trắng chữ đen có con dấu.

"Lưu Cảnh Thịnh, tớ có việc tìm cậu."

Lớp trưởng tên Trác Lăng, là một nam sinh vóc dáng cao lớn, mặc dù gương mặt hơi phổ thông, nhưng dáng dấp mười phần chính trực, có loại khí chất nghiêm nghị, người khác nhìn vào liền có thể tin phục, bởi thế hắn mới chiến thắng được cuộc tranh đoạt chức vị khốc liệt đó, đạt được nhiều phiếu bầu nhất.

"Đây là cái gì?" Lưu Cảnh Thịnh vốn định hỏi Diệp Lê xem ban nãy bị trái bóng ném trúng có sao không, bị Trác Lăng xen vào nên quên mất tiêu.

Trác Lăng nói: "Tuần sau khối 10 và khối 11 tổ chức một trận đấu bóng rổ, mỗi lớp tập hợp một đội, năm người đứng đầu sẽ có thưởng."

Lưu Cảnh Thịnh hờ hững hỏi: "Khen thưởng cái gì?"

Trác Lăng cong lưng, cúi sát nói nhỏ bên tai cậu ta: "Lớp thắng có thể được đi du lịch mùa thu, được nghỉ học một ngày."