Thời gian nửa học kỳ trôi đi rất nhanh, có lẽ thế giới này song song với thế giới cũ của Diệp Lê, có rất nhiều thứ giống nhau, ví dụ như sách giáo khoa, thế nên Diệp Lê học tập rất thoải mái, tựa như đem các kiến thức cũ củng cố lại lần nữa, căn bản càng thêm vững chắc.
Nhưng Lưu Cảnh Thịnh không nghĩ vậy, lên lớp cậu ta chỉ thấy Diệp Lê ngồi phát ngốc, hết tiết thì ngủ, bình thường cũng chẳng thèm đọc sách, có thời gian rảnh liền chơi game, không thèm làm gì cả.
Vì thế, là anh em từ nhỏ kiêm bạn cùng bàn của Diệp Lê (chủ nhiệm lớp xếp lại vị trí ngồi lần nữa, Lưu Cảnh Thịnh lợi dụng chức quyền để bọn họ được ngồi cùng nhau), Lưu Cảnh Thịnh sâu sắc cảm thấy bản thân có nhiệm vụ dẫn đường cho Diệp Lê nỗ lực học tập.
"Diệp ca, không phải tớ nhiều chuyện, nhưng mà dù chú dì không quản lý cậu, cậu cũng không thể mặc kệ như vậy được, tớ thấy gần đây quan hệ giữa cậu và bọn họ hòa hoãn hơn rất nhiều, càng phải cố gắng học tập, kiểm tra đạt thành tích tốt để họ vui vẻ một chút, không phải bọn họ thả cậu là cậu cố ý không thèm học."
Lưu Cảnh Thịnh uống một ngụm nước, tiếp tục lải nhải: "Hơn nữa, chúng ta học ở lớp 8 lận, tuy rằng không giảm xuống thấp hơn được nữa, nhưng cậu cũng không được nghĩ sẽ trở thành tên đứng hạng chót lớp 8 giống tớ, rất mất mặt đó, nhiều năm như vậy, kinh nghiệm nói cho chúng ta biết, chỉ cần cậu cố gắng, vẫn sẽ có cơ hội leo lên được trước hạng 5 đếm ngược!"
Diệp Lê: "..."
Diệp Lê yên lặng nhìn cậu ta uống một hớp nước lớn, biểu cảm phức tạp.
Thật ra cũng không trách Lưu Cảnh Thịnh chuyện bé xé to, mà là... Đầu óc nguyên chủ thật sự không được thông minh.
Diệp Lê nhớ rõ trong nguyên tác viết như này------
【Diệp Lê gia thế hiển hách, dung mạo tuấn mỹ, u ám lãnh khốc, lại hết lần này tới lần khác có một khuyết điểm: Đầu óc không dùng được, từ nhỏ đến lớn, thành tích của hắn chưa bao giờ đạt loại giỏi, lúc học sơ trung (cấp 2), vì để Tô Cẩm không xem thường hắn, hắn phí hết sức lực chín trâu hai hổ, mời hết gia sư này đến gia sư khác phụ đạo cho hắn, trải qua một năm cố gắng, rốt cuộc thi đậu được vào Nhất Trung.... hạng thứ hai đếm ngược ở lớp kém cỏi nhất, nói cách khác, tương đương với việc giẫm lên lằn ranh điểm chót.】
Vậy vì sao mà hắn có thể là boss phản diện trong cuốn sách này?
Vì trong nhà hắn có tiền!
Lý do thô nhưng thật, khiến người khác không cãi lại được.
Diệp Lê thở dài một hơi, cậu không có cách nào để nói cho Lưu Cảnh Thịnh biết thực ra mình là học bá, chỉ có thể để cậu ta tận mắt thấy được thực lực của mình.
Nhưng bây giờ, cậu phải ngoan ngoãn hùa theo, nếu không không biết Lưu Cảnh Thịnh sẽ ngồi lải nhải bao lâu: "Được, tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng học tập."
Lúc này Lưu Cảnh Thịnh mới hài lòng rời đi.
Tiết sau là tiết thể dục, cậu ta muốn tới phòng làm việc tìm giáo viên, hỏi xem tiết sau sắp xếp thế nào.
Bây giờ đang là tháng 11, đã vào thu, chuông học vang lên không bao lâu, toàn lớp đứng sắp xếp tốt đội hình, ngoan ngoãn chờ giáo viên tới.
Diệp Lê kéo khóa áo đồng phục lên thật cao, che khuất cả nửa gương mặt, cậu mặc quần áo hơi ít, nên cảm thấy hơi lạnh.
Giáo viên thể dục rất nhanh đã tới, để cho ủy viên thể dục dẫn mọi người đi tập theo đài, vì thế, Diệp Lê bị Lưu Cảnh Thịnh cưỡng ép túm ra, giúp mọi người làm mẫu động tác.
Nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của Diệp Lê, các bạn học cười đến đỏ cả mặt.
Hết tiết học, hai người đem các đồ dùng trả về phòng dụng cụ, ra khỏi phòng dụng cụ, Diệp Lê nói: "Đi với tớ ra quầy bán đồ ăn vặt, tớ muốn mua đồ uống lạnh."
Lưu Cảnh Thịnh nhìn thân thể đơn bạc gầy yếu của cậu: "Không phải vừa nãy cậu nói lạnh sao?"
Diệp Lê tỏ vẻ đương nhiên: "Nghe qua lấy độc trị độc chưa, tớ đây là lấy lạnh chế lạnh."
Không hề chột dạ, mười phần lý lẽ hùng hồn.