Tiểu Tiện nói chuyện nghiêm túc hơn một chút: 【Có cần chọn một nhiệm vụ dễ dàng để làm quen trước không?】
Kiều Kiều không lo lắng về những điều này, Tiểu Tiện đã hợp tác với cô nhiều năm như vậy, tuy miệng hơi độc, nhưng sự ăn ý giữa hai người và mức độ chuyên nghiệp của nó vẫn rất đáng tin cậy.
"Cậu chọn đi."
【Được rồi.】
【Bà mẹ hào môn cuồng công việc kết hôn bí mật, đang truyền tải cốt truyện, đang truyền tải ký ức của vật chủ, đang truyền tải địa điểm nhiệm vụ...】
Vừa mở mắt ra, Kiều Kiều đã thấy đầu đau như búa bổ, mũi toàn mùi rượu, xem ra nguyên chủ đã uống say.
Cơ thể hơi lắc lư, mở mắt ra thì thấy mình đang ở trên xe.
Phía trước có một tài xế, ghế phụ lái là một trợ lý.
Xe vẫn đang tiếp tục chạy về phía trước, Kiều Kiều nhắm mắt lại, tiếp nhận ký ức và cốt truyện.
Nguyên chủ Kiều Kiều, hiện là tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị.
Cô là con gái duy nhất của bố mẹ, từ nhỏ đã được nuôi dạy như một tinh anh, nguyên chủ cũng rất nỗ lực, từ nhỏ đến lớn luôn là "con nhà người ta" trong miệng những người hàng xóm xung quanh.
Điểm thi lúc nào cũng tuyệt đối.
Tốt nghiệp xong vào công ty thực tập, cũng rất nhanh chóng quản lý công ty đâu ra đấy.
Giỏi hơn nhiều so với những chàng trai cùng trang lứa, tập đoàn Kiều thị trong tay cô, quyền lực được chuyển giao an toàn, người khác cho rằng cô là nữ cường nhân rất lợi hại, chỉ có bản thân cô biết, để có được những thứ này cô đã phải trả giá bao nhiêu.
Những chuyến công tác triền miên không dứt.
Công việc công ty bận rộn không ngừng.
Có lúc quên ăn quên ngủ, trên người mắc đủ thứ bệnh nhỏ như đau dạ dày, đau đầu.
Thậm chí còn không có thời gian để yêu đương, đến năm 26 tuổi, bố mẹ giục cô tìm bạn trai.
Vừa đúng lúc đó có một người đàn ông bày tỏ tình cảm với cô, bắt đầu theo đuổi cô, người đàn ông này mọi mặt đều không tệ, nguyên chủ liền đồng ý.
Yêu nhau được một tháng thì nhanh chóng tiến vào cung điện hôn nhân.
Nhưng nguyên chủ cũng hiểu rõ tính chất công việc của mình rất khó có thể chu toàn cho gia đình, còn chồng cô là một họa sĩ có chút danh tiếng, người làm nghệ thuật, luôn quên ăn quên ngủ, nếu cả hai người đều không chăm lo cho gia đình thì chắc chắn sẽ không ổn.
Nguyên chủ liền yêu cầu sau khi kết hôn chồng không được làm nghệ thuật nữa, phải chăm sóc gia đình thật tốt.
Nguyên chủ cứ nghĩ hai người chỉ là xem mắt, cảm thấy tương đối phù hợp nên mới kết hôn.
Nhưng cô không biết rằng, người đàn ông này từng gặp cô trong một buổi tuyển dụng ở trường đại học, đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Vì vậy mới xem mắt với nguyên chủ, rồi kết hôn với nguyên chủ, thậm chí còn đồng ý từ bỏ sự nghiệp vì nguyên chủ, luôn yêu cô một các cẩn thận.
Hiện tại nguyên chủ đã kết hôn được 6 năm, con trai 4 tuổi.
Nhưng quan hệ vợ chồng quả thực nhạt nhẽo.
Nguyên chủ bận rộn công việc, quanh năm suốt tháng ít khi về nhà, cơ bản có thể nói là không quan tâm đến chồng con.
Chồng ở nhà vừa phụ trách chăm con, lo toan cuộc sống, thậm chí còn hiếu thuận với bố mẹ hai bên, chưa từng một lời oán trách.
Nhưng sự cho đi đơn phương, hôn nhân cuối cùng cũng không thể bền lâu, chồng nguyên chủ nhanh chóng chán nản, đề nghị ly hôn, quyết định chia tay trong êm đẹp.
Nguyên chủ còn chưa hiểu nguyên nhân là gì, nhưng cô vẫn đồng ý, chỉ là dùng thủ đoạn cứng rắn để giữ lại đứa con.
Dù sao đứa trẻ này cũng là người thừa kế của công ty.
Nhưng nguyên chủ quá bận rộn, sau khi giữ con lại, lại không dành cho con đủ sự quan tâm và chăm sóc, sợ chồng và họ hàng bên đó sẽ dụ dỗ hoặc làm hư con, cũng không cho con tiếp xúc với bố và ông bà nội, chỉ ép buộc con phải học hành cho giỏi, phần lớn thời gian là do bảo mẫu chăm sóc.
Đứa trẻ bị bỏ bê, không có ai bầu bạn, thậm chí vì nguyên chủ ít khi về nhà, bảo mẫu cũng coi thường đứa trẻ, căn bản không để đứa trẻ vào mắt, sau này đứa trẻ đã tự sát.