Chương 51

Cuối tuần đồ ăn nhà họ Lâm luôn luôn cực phong phú, hôm nay lại có thêm Tưởng Trạch làm khách, chú Lâm cố ý nấu thêm món thịt chua ngọt và cá kho tàu.

Lâm Nhạc Nhạc yên lặng há miệng ăn thịt, há miệng uống Sprite, lại thường thường liếc mắt nhìn Tưởng Trạch một cái.

Chỉ ăn một bữa cơm, Lâm Nhạc Nhạc ý xấu đầy bụng.

Cứng không được thì mềm, cậu và Tưởng Trạch khó lắm mới được gặp một lần như vậy, thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội.

Buổi tối rửa mặt xong trước khi đi ngủ, Lâm Nhạc Nhạc an vị ở trên đệm. Chờ Tưởng Trạch rửa mặt xong đẩy cửa vào, cậu hai mắt không dời theo dõi hắn.

"Làm sao thế?" Tưởng Trạch hỏi Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc không hừ cũng không quậy, trông còn rất ngoan: "Anh ơi, chúng ta ngủ chung chăn đi, có phải chưa từng ngủ với nhau đâu."

Tưởng Trạch đứng ở đầu giường tháo đồng hồ, lại cởi cúc áo khoác, câu trả lời vứt cho Lâm Nhạc Nhạc vẫn là từ chối kiên định: "Không được."

Lâm Nhạc Nhạc buồn rầu: "Vì sao? Anh cố ý đến thăm em đúng không?"

Tưởng Trạch ừ một tiếng, thừa nhận mục đích hành trình lần này là đến thăm Lâm Nhạc Nhạc.

Cơ mặt Lâm Nhạc Nhạc giãn ra, nhưng cậu vẫn bĩu môi bất mãn: "Thế mà anh còn không ngủ chung chăn với em."

Lúc trước cậu đến thành phố S hai người còn mới yêu đương, lúc ấy hai người có thể ngủ cùng nhau, không có lý sau khi tình cảm sâu đậm mà còn phải tị hiềm.

Tưởng Trạch xốc chăn lên ngồi vào chỗ mình, hắn nhìn biểu cảm tội nghiệp của Lâm Nhạc Nhạc, cúi đầu hôn mặt cậu một cái.

Động tác thì dấy lên hy vọng đấy, nhưng mà giây tiếp theo lời Tưởng Trạch nói ra càng làm cho Lâm Nhạc Nhạc quay về hiện thực lạnh như băng: "Đi ngủ sớm đi."

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình quả thực thiếu chút nữa cắt mình thành thịt cá bày ra đĩa để trước mặt Tưởng Trạch, thế mà hắn lại chẳng thèm nhìn đến lần thứ hai. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu suy sụp vùi mặt vào trong chăn, ngủ thì ngủ.

Tất cả những cảm xúc hậm hực trước khi ngủ đều biến thành cảnh trong mơ kỳ quái.

Lâm Nhạc Nhạc mơ mình và Tưởng Trạch ăn cơm ở nhà họ Tưởng trong thành phố S, mà ba mẹ hắn về hết, còn hỏi hắn Lâm Nhạc Nhạc là ai. Lâm Nhạc Nhạc chờ mong nhìn Tưởng Trạch, thế mà hắn ghét bỏ hất cậu đi: "Một thằng liều chết bám lấy con."

Lâm Nhạc Nhạc bị giấc mộng làm tức tỉnh.

Cậu thò đầu ra khỏi chăn, hít mấy ngụm không khí mới mẻ, sau đó quay đầu nhìn Tưởng Trạch đang ngủ say, cơ bản có thể nói là trợn mắt nhìn.

Lâm Nhạc Nhạc quyết tâm xốc chăn của mình lên, sau đó kéo chăn Tưởng Trạch, vèo một cái chui vào, sau đó lại duỗi tay lắc tỉnh Tưởng Trạch, nhưng há miệng ra vốn tức giận lại biến thành tủi thân: "Vì sao anh chê em?"

Tưởng Trạch vẫn buồn ngủ mở to mắt, bị Lâm Nhạc Nhạc nửa đêm tập kích làm cho ngơ ngác. Hắn theo bản năng nắm bả vai cậu trong chăn: "Cái gì?"

Nửa bên mặt của Lâm Nhạc Nhạc vùi trong gối đầu, nhưng không ảnh hưởng đến nửa bên mặt thảo phạt: "Anh không muốn ôm em, còn không muốn hôn em, anh chê em phải không?"

Tưởng Trạch dần tỉnh ngủ, Lâm Nhạc Nhạc vừa nói chuyện còn vừa rúc vào người hắn, ai cũng phải tỉnh.

"Em nghĩ anh không muốn hôn em, không muốn ôm em à?" Tưởng Trạch hỏi lại Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy đúng đấy, bởi vậy cậu gật đầu cái rụp, má thì ma xát gối đầu.

"Không phải như thế." Tưởng Trạch giải thích, hắn nhắm mắt lại nhẹ giọng nói.

Hắn lái xe cả ngày đã quá mỏi mệt, lúc này cơn buồn ngủ giữa mặt mày cũng sắp tràn ra.

Lâm Nhạc Nhạc nhìn trần nhà, đầu lướt nhanh tất cả những lý do mà Tưởng Trạch có thể chê cậu: "Em thấy đúng như thế, chỉ có em muốn hôn muốn ôm anh, anh căn bản không muốn. Không thì sao anh chia chăn ngủ với em, lần trước em ở nhà anh có một hai lần ngủ gác chân lên người anh, thế nên anh chê em có phải không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Anh không chê em." Tưởng Trạch nghiêm túc nói.

"Anh không chê em thế sao không ngủ chung với em?" Lâm Nhạc Nhạc phải học thuộc lòng trình tự này.

Tưởng Trạch hết cơn buồn ngủ, hắn mở to mắt nhíu mày, nghe Lâm Nhạc Nhạc lầm bẩm. Cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa đột nhiên xoay người đè Lâm Nhạc Nhạc ở dưới thân, vươn tay mở đèn bàn. Đèn chợt sáng lên làm cho Lâm Nhạc Nhạc híp mắt lại.

Chóp mũi Tưởng Trạch cơ hồ dán vào chóp mũi Lâm Nhạc Nhạc, hai người bốn mắt nhìn nhau ở trong khoảng cách quá gần. Lâm Nhạc Nhạc còn chưa kịp mượn lực phản kháng, Tưởng Trạch đã hạ giọng mở miệng.

"Em nghĩ anh không muốn chạm vào em?" giọng hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, vô cùng kìm chế.

Giọng điệu như vậy có vẻ hung hăng, Lâm Nhạc Nhạc bị hù dọa, Tưởng Trạch lại dùng giọng trầm thấp nói: "Lúc trước anh không sao cả là bởi vì anh không nghĩ đến chuyện đó, bây giờ anh cho em cách anh xa một chút là bởi vì anh sợ mình tùy thời không nhịn được xoạc em. Em hiểu chưa?"

Lâm Nhạc Nhạc bị dọa sợ, cậu gật đầu không được tự nhiên xê dịch thắt lưng sang bên cạnh: "Hiểu, em hiểu."

Tưởng Trạch cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi Lâm Nhạc Nhạc một cái, làm cho cậu bị đau kêu a một tiếng. Lúc này hắn mới buông cậu ra, mà không bảo cậu quay về chăn của mình.

Nhưng lúc này Lâm Nhạc Nhạc đang hoảng, không cần Tưởng Trạch nói, cậu đã lăn lông lốc sang chăn mình, ngay cả lúc trước bị Tưởng Trạch cắn đau miệng cũng không dám oán giận.

Lâm Nhạc Nhạc háo sắc thì háo sắc đấy, mà hoảng thì cũng hoảng, bây giờ cậu quyết định không dám chơi third base(*) với Tưởng Trạch.

(Thuật ngữ trong bóng chày được dùng trong s*x của giới trẻ Mỹ, third base là đυ.ng chạm từ hông trở xuống, đôi khi là oral s*x)

Nhưng lời Tưởng Trạch nói như là mật đường rót vào trong lòng Lâm Nhạc Nhạc. Cậu nghĩ, nếu bây giờ cậu có thể gọi hệ thống ra hỏi một câu trước mắt độ hảo cảm của Tưởng Trạch với cậu đã đến mức độ nào thì hay quá.

Ha ha ha ha ha, mình đúng là yêu phi họa quốc.

Lâm Nhạc Nhạc, xin dừng thả thính.

Sau nửa đêm Lâm Nhạc Nhạc vùi trong chăn vừa sung sướиɠ vừa miên man suy nghĩ, chìm vào mộng đẹp.

Buổi sáng hôm sau, Lâm Nhạc Nhạc theo thường lệ muốn ngủ nướng. Bình thường ở trong trường học dậy sớm ngủ muộn, chỉ có Chủ nhật mới được ngủ nhiều. Cậu không hề lãng phí thời gian, mãi cho đến sắp chín giờ vẫn chưa mở mắt.

Người khác nửa đêm mơ hồ nhất, Lâm Nhạc Nhạc thì lúc ngủ nướng mơ hồ nhất, bởi vậy tám giờ Tưởng Trạch dậy hôn cậu vài cái, cậu cũng chẳng nhúc nhích.

Đến tám giờ năm mươi phút, ba Lâm vớt trứng luộc ra, dùng khăn bọc hai quả rồi cầm sữa đã hâm nóng lên tầng.

Đến phòng Lâm Nhạc Nhạc, ba Lâm lấy đồ ra, nhét hết vào trong tay Lâm Nhạc Nhạc, lại dặn cậu: "Nhạc Nhạc, ăn mấy miếng ngủ tiếp, không vội."

Lâm Nhạc Nhạc tự nhiên nhắm mắt nhận trứng gà, xem ra không phải là lần đầu tiên.

Ba Lâm thấy thế cười đứng dậy: "Vậy ba xuống nhà trước đây."

Lâm Nhạc Nhạc toàn bộ quá trình như là hôn mê, không nói câu nào, chỉ ôm trứng vào ngực như ấp trứng.

Nhưng khi Tưởng Trạch lên tầng, Lâm Nhạc Nhạc đã ngồi dậy chậm rãi bóc trứng gà, hai má cũng phồng lên.

Vừa thấy Tưởng Trạch vào, cậu lấy quả trứng gà chưa bóc vỏ cho hắn: "Anh ăn trứng không?"

Tưởng Trạch lắc đầu: "Anh ăn rồi."

Tóc Lâm Nhạc Nhạc rối bù xù, mắt vẫn có vẻ buồn ngủ mông lung, ăn cái gì quả thực như là động tác bản năng, hoàn toàn khác người lúc tỉnh táo.

Tưởng Trạch cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc thế này cũng rất thú vị, hắn kéo ghế ngồi cạnh cậu mở miệng trêu: "Nhạc Nhạc, một cộng một bằng mấy?"

Cổ Lâm Nhạc Nhạc hơi ngứa, cậu lười giơ tay nên nghiêng đầu cọ loạn lên, đồng thời lại cắn một miếng trứng gà, sau đó hỏi Tưởng Trạch: "Sao anh hỏi thế?" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Trạch nói: "Chú em kể cho anh là trước đây em vẫn kiên trì một cộng một bằng một, anh xem em quên chưa."

Lâm Nhạc Nhạc chậm rãi bóc trứng gà, đối mặt với gương mặt hơi trêu cợt của Tưởng Trạch, cậu cười hừ hừ, chậm rãi nuốt xong mới nói: "Một cộng một... không... bằng một, một cộng một bằng em rất thích anh."

Trúng giữa hồng tâm, Tưởng Trạch cười sướиɠ cả người.

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy cậu nịnh bạn trai giỏi nhất thiên hạ, đưa trứng gà cho Tưởng Trạch, sai bảo: "Thế anh bóc cho em đi."

Chú Lâm định lên tầng thượng phơi quần áo, đi ngang qua phòng Lâm Nhạc Nhạc, liếc mắt một cái, thấy Tưởng Trạch ngồi bên giường Lâm Nhạc Nhạc bóc trứng gà cho cậu. Lâm Nhạc Nhạc thì giống ông địa chủ tựa lưng uống sữa.

Chú Lâm cảm thấy đúng là lạ. Vợ ông thì còn nói là bởi vì huyết thống thân tình được, Tưởng Trạch thằng nhỏ này thế nào, chú Lâm cũng rõ. Hắn đối tốt với Lâm Nhạc Nhạc như vậy, không thể bởi vì yêu quý đúng chứ?

Ông nhớ rõ lúc Lâm Nhạc Nhạc còn ở trong bụng vợ ông, có một hôm họ gặp ông thầy tướng số trên đường, kì kèo tính một quẻ cho họ.

Lúc ấy bụng vợ ông vẫn phẳng, căn bản không nhìn ra là có thai, mà thầy tướng số kia bấm ra có thằng nhãi con Lâm Nhạc Nhạc, còn nói cái gì mà đứa nhỏ này phúc cả đời dùng không hết, nhưng trước khi trưởng thành phải đi chùa.

Nhưng hai người họ đã quên mất lời này, dù sao từ nhỏ Lâm Nhạc Nhạc đã không xem như đứa nhỏ thông minh gì, bình thường còn nhiều bệnh nhiều tai.

Năm nào vợ ông cũng đến chùa thắp hương bái Phật, mà không tốt lên, mãi cho đến mùa hè năm nay, Lâm Nhạc Nhạc khác hẳn đi.

Lúc này chú Lâm nhìn Tưởng Trạch trong phòng cúi đầu tập trung bóc trứng gà cho Lâm Nhạc Nhạc, lại nhìn cậu vẫn đang ở đó bới móc: "Ô này, lòng trắng dính vào vỏ rồi kìa anh."

Chẳng lẽ con ông là người có phúc thật? Chú Lâm rất hoài nghi.