“Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, tối về là có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
Giang Tuyết Hạc gật đầu một cách hờ hững, về phần phong thái, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng mắc sai lầm.
Nhưng dù sao Giang Tuyết Hạc cũng đã rời đi sáu năm, trong thời gian ở nước ngoài, cô ấy không cần phải tham dự nhiều buổi tiệc như thế này.
Giang Tuyết Hạc thay chiếc váy dạ hội được mẹ cô đặc biệt đặt may cho buổi tiệc này, ngồi trước gương trang điểm, nhân viên khách sạn phụ trách tổ chức tiệc đưa cho cô ấy danh sách đăng ký của khách mời theo yêu cầu.
Mẹ Giang đứng bên cạnh nói: “Mẹ đã xem qua danh sách này rồi, hôm nay có không ít thanh niên tài giỏi đến, vừa có tài vừa có sắc, đều là những lựa chọn tốt. Chú Đường cũng đã hứa sẽ đưa con trai đến, hai đứa bằng tuổi nhau, tiếc là đã nhiều năm không gặp, bây giờ chính là dịp để ôn lại chuyện cũ. Nếu con thấy không hợp, thì cũng có thể xem xét những người khác.”
Nhà họ Đường và nhà họ Giang là hai gia đình quen biết nhau từ lâu, nhưng gần đây nhà họ Đường lại phát triển rất nhanh, dần dần vượt qua nhà họ Giang.
Nhưng hai nhà đã hợp tác nhiều năm, mối quan hệ không còn đơn thuần là cạnh tranh, ngược lại nhà họ Giang bắt đầu lo lắng rằng nhà họ Đường sau khi nổi lên sẽ rời đi, bỏ rơi họ.
Tuy nhiên, họ cũng không phải hoàn toàn không còn lựa chọn khác.
Cả hai bên đều hiểu rõ những lo lắng này, không ai muốn thấy mối quan hệ trong nhiều năm bị rạn nứt.
Đúng lúc con trai nhà họ Đường là con một, lớn hơn Giang Tuyết Hạc năm tuổi, nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn không có người yêu.
Tất nhiên, đó là lời nói của người lớn trong gia đình, còn sự thật ra sao thì cũng không ai đi tìm hiểu kỹ.
Ý của mẹ Giang rất đơn giản, Giang Tuyết Hạc cũng không còn trẻ, nên suy nghĩ về chuyện kết hôn.
Về việc chọn ai để kết hôn, tự nhiên cũng phải suy nghĩ đến lợi ích gia đình.
Dù nghĩ vậy, nhưng mẹ Giang cũng không tiện nói thẳng ra, tuy nhìn Giang Tuyết Hạc có vẻ dịu dàng, không bao giờ lớn tiếng phản đối cha mẹ, nhưng cô ấy rất có chủ kiến, nếu cô ấy không muốn, không ai có thể thuyết phục được Giang Tuyết Hạc.
Đặc biệt từ khi Giang Tuyết Hạc chủ động chọn ra nước ngoài, mẹ Giang luôn có chút thiếu tự tin khi đối mặt với con gái, không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.
Giang Tuyết Hạc yên lặng xem danh sách nhưng không đáp lời.
Mẹ Giang có chút lo lắng, vội vàng nói: “Tất nhiên, mẹ không ép con, vẫn là do con tự quyết định—bây giờ con đã có người mình thích rồi chứ?”
Giang Tuyết Hạc dừng lại một chút, ánh mắt dừng trên một trang trong danh sách, khóe miệng cô ấy khẽ nhếch lên, khi quay đầu nhìn mẹ, cô ấy vẫn cười dịu dàng, không có một chút nào khó chịu.
“Nếu có ngày đó, con sẽ nói cho mẹ biết.”
“Vậy thì tốt quá.” Mẹ Giang nói.
“Nhưng tối nay có cơ hội tốt như vậy, gặp gỡ cũng không hại gì…”
Giang Tuyết Hạc trả lại danh sách, nói nhỏ cảm ơn, rồi nhắm mắt lại để cho thợ trang điểm làm việc.
Thỉnh thoảng bên ngoài có người gõ cửa, thông báo ai đó đã đến, mẹ Giang có nhiều phản ứng khác nhau, phần lớn đều là vui vẻ.
Chỉ là một buổi tiệc tiếp đón, có nhiều người đến thế cũng là cho nhà họ Giang một chút mặt mũi.
Khi Giang Tuyết Hạc chuẩn bị xong định đứng dậy đi ra ngoài, cô áy đột nhiên lại nghe thấy tiếng mẹ mình than phiền.
“Kẹt xe? Đây là lý do gì vậy?” Mẹ Giang tỏ vẻ không vui.
“Rõ ràng đã hứa sẽ đến, sao đến lúc này lại tìm ra cái cớ vô lý như vậy định đùa chúng ta sao?”
Quản lý khách sạn vừa nhận điện thoại cười gượng vài tiếng, cúi đầu không nói gì.
Giang Tuyết Hạc dừng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quản lý khách sạn nhìn mẹ Giang một cái, rồi mới trả lời: “Vừa rồi cô Loan đặc biệt gọi điện tới, nói giữa đường gặp tai nạn giao thông, kẹt xe quá nghiêm trọng, sợ không kịp đến, nhờ chúng tôi chuyển lời, lần sau có cơ hội gặp lại sẽ đích thân xin lỗi cô Giang.”