“Chị Tuyết Hạc sao chị lại đến thành phố Vân Hoa, có phải chị định định cư ở đây không?”
Giang Tuyết Hạc lớn hơn Nhạn Quy Thu vài tuổi, Nhạn Quy Thu đành gọi chị như Tống An Thần.
Nhà họ Giang phát triển ở Yên Lĩnh, trụ sở chính của công ty cũng đặt ở đó, tất nhiên người nhà họ Giang cũng sống ở quanh Yên Lĩnh, còn thành phố Vân Hoa lại xa hơn một chút.
“Đúng là chị có ý định này.” Giang Tuyết Hạc đáp.
“Nhà cũ của gia đình ở thành phố bên cạnh, nhưng ở đó không tiện, ở đây vẫn thích hợp để ở lâu dài hơn.”
“Vậy sau này chị sẽ ở lại trong nước à?”
“Ừ. Sau khi ổn định chị sẽ mở một phòng trưng bày, đến lúc đó mời em đến ủng hộ nhé.”
“Chắc chắn rồi.” Nhạn Quy Thu gật đầu.
“Vừa đúng lúc em có một người bạn rất thích các tác phẩm nghệ thuật, khi đó em sẽ dẫn cậu ấy đến xem.”
“Nhạn tiểu thư—”
“Cứ gọi em là Quy Thu đi.” Nhạn Quy Thu nói: “Bình thường không có ai gọi em như vậy, nghe không quen lắm.”
“Được rồi, Quy Thu.” Giang Tuyết Hạc thuận miệng đổi cách gọi.
“Em có nghiên cứu về mấy thứ này không?”
"Chỉ biết một chút thôi." Nhạn Quy Thu cười.
"Không phải khiêm tốn đâu, trong lĩnh vực này em không bằng em gái và vài người bạn của em. Nhưng nếu chị Tuyết Hạc vẫn chưa quyết định được nên đặt nó ở nơi nào, thì em có thể đưa ra một vài gợi ý. Em đã sống ở đây bốn năm rồi, hầu như đã đi khắp các khu vực quanh thành phố."
"Để chụp ảnh à?"
"Cũng có thể xem là vậy. Em không phải là người thích ngồi yên một chỗ, khi không quá bận, em thích lang thang khắp nơi. Sau này nếu chị Tuyết Hạc muốn đi du lịch thư giãn, em cũng có thể gợi ý vài địa điểm phù hợp."
...
...
Nhìn hai người mới gặp mà đã nói chuyện rất sôi nổi, Tống An Thần lạnh mặt lùi ra sau, trong lòng tràn đầy sự bực bội mà không biết xả vào đâu, đành uống nước trái cây để trút giận.
Nhạn Quy Thu có kỹ năng làm quen nhanh như vậy, có vẻ như không cần cô ấy "viện trợ từ bên ngoài" nữa.
Hạ Dao Tâm đứng xem náo nhiệt, lặng lẽ đi đến bên cạnh Tống An Thần, khẽ chào hỏi.
Cô ấy từng là hàng xóm của Tống An Thần và Nhạn Quy Thu trong một thời gian ngắn, nhà của cô ấy gần nhà Nhạn Quy Thu hơn, và cũng đã gặp Tống An Thần vài lần, coi như quen biết.
Vì vậy, cô ấy bị vài người chờ xem náo nhiệt giục đến dò hỏi tình hình.
Sau khi chào hỏi, Hạ Dao Tâm nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Tống An Thần, ra hiệu bằng cằm về phía Nhạn Quy Thu rồi khẽ hỏi cô ấy: "Có chuyện gì thế?"
Ban đầu cô ấy nghĩ là "tình địch" gặp nhau, sẽ rất gay gắt, ít nhất cũng phải có vài lời châm chọc, mỉa mai nhau, nhưng sao tình hình lại khác thế này?
Tống An Thần ngước mắt lên trời, cố ấy che giấu cái lườm của mình rồi thở dài: "Tớ cũng muốn biết đây."
Hạ Dao Tâm suy nghĩ một lúc lâu rồi mới cẩn thận hỏi: "Tớ nghe nói Nhạn Quy Thu thích Đàm Hướng Hi, có đúng không?"
Đây đã là cách nói vòng vo nhất mà cô ấy có thể nghĩ ra.
Bình thường nếu chỉ là tin đồn nhảm sẽ rất khó mở lời hỏi thẳng mặt người trong cuộc.
Hỏi một người bạn thân thiết như Tống An Thần cũng tương tự.
Nghe thấy câu hỏi, Tống An Thần chợt giật mình, vô thức đáp: "Sao có thể." rồi lập tức hỏi lại: "Các cậu còn nghe thấy tin đồn gì nữa không?"
Hạ Dao Tâm liếc nhìn xung quanh, ngoài những người bạn đang lắng nghe tám chuyện, không có ai chú ý đến hai người họ, nên cô ấy kéo Tống An Thần vào góc khuất hơn.
"Tớ nghe nói Nhạn Quy Thu vì muốn theo đuổi Đàm Hướng Hi mà chuyển trường đến tám lần..."
Có lẽ tám chuyện là bản năng của con người, ban đầu Hạ Dao Tâm còn vòng vo đôi chút, nhưng sau đó càng nói càng hăng, thậm chí cả những tin đồn vô lý cũng đều được kể ra.
Ví dụ như Nhạn Quy Thu từng đối đầu với giáo viên và hiệu trưởng vì Đàm Hướng Hi, thậm chí còn tuyên bố sẽ mua lại trường học để Đàm Hướng Hi có thể đi học bất cứ khi nào cô ta muốn.