Chương 8: Hào môn ôm nhầm (8)

- Trình ca! Tô Diệp trước tiên bảo vệ Trình Hoan ở phía sau, mặt ngoài thập phần sốt ruột, trong lòng ngược lại rất bình tĩnh. Hắn đã ở trong trường cai nghiện ma túy nhiều năm, đối với tình hình bên trong biết rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa nơi này là tỉnh thành, có thể lấy nhiều người như vậy tới đây đã là cực hạn.

Cho nên hiện tại trường cai nghiện ma túy đến bắt người đều ở bên hắn và Trình Hoan, đầu kia Tô Thiều chính là an toàn nhất.

Nhưng ngay sau đó, thanh âm bên tai truyền đến liền chứng thực phỏng đoán của hắn, "Diệp Tử, trước tiên có muốn đỡ nghiện tay chút hay không?"

"Có được không?" Tô Diệp quay đầu nhìn Trình Hoan. Hắn vốn tưởng rằng muốn một hồi ác chiến, nhưng ngữ khí Trình Hoan này lại giống như nói cho hắn biết sẽ thắng rất thoải mái? Nếu đặt ở trước kia, Tô Diệp khẳng định cảm thấy Trình Hoan đang nói nhảm. Nhưng lúc này đây, hắn cơ hồ lập tức tin tưởng.

Trình Hoan thì thầm vài câu với hắn, Tô Diệp gật gật đầu, tiếp theo hướng huấn luyện viên cầm đầu kia chính là một chuỗi lời tục tĩu thuần thục, "Thằng nhóc mày tìm được cha mày thì tao định làm gì? Tao nói cho mày biết, nhận cha dã cũng vô dụng, muốn dập đầu tìm người cha rùa rụt cổ của mày dập đi!"

"Con mẹ mày, không thể chịu đựng thằng nhãi này được!" Đám huấn luyện viên này kiêu ngạo quen rồi, xông lên muốn đánh Tô Diệp.

Tô Diệp thông minh hơn, cầm nồi cát kia chiếu lêи đỉиɦ đầu đánh đầu quan đập đi, "Cháu trai! Mày nằm xuống đi!"

Mà Trình Hoan bên kia nhanh hơn, Trình Hoan xuất thân là bác sĩ chiến trường, thân thủ so với bộ đội đặc chủng bình thường cũng không kém. Lực đạo và sức chịu đựng của vỏ bọc này đều không được, nhưng không chịu nổi là Trình Hoan có kỹ xảo. Tô Diệp vừa động thủ, Trình Hoan liền từ sau lưng Tô Diệp vọt ra. Giơ tay lên bóp cổ người trước mặt.

Cứ như vậy một chút, người nọ liền cảm giác nửa người đều mất đi khống chế, trực tiếp liệt ngã xuống đất, Trình Hoan ngay cả dừng lại cũng không dừng lại, tay quẹo cong ấn ở sau gáy gã. Trong nháy mắt bộc phát lực đạo cực lớn làm cho cả người gã đều mất đi năng lực phản kháng, "phốc" đầu trực tiếp sinh nặng đập trên mặt đất xi măng.

Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc. Nhưng Trình Hoan lại là một tính cách nhổ cỏ tận gốc. Vẫn là động tác phong đạm vân khinh như trước, thuận tay bắt lấy người cầm dùi cui điện gần cậu nhất, một cước đạp lên bụng gã, nhưng quá trình hết lần này tới lần khác lại nhanh đến mức không cách nào nhìn rõ.

"Là mày dùng thứ này đánh em trai tao đúng không?"

"Không... Không không... Không phải" Người nọ đau đến nói rõ ràng.

Nhưng Trình Hoan nhận định làm sao có thể buông tha cho gã? Tô Diệp mới mười lăm tuổi, lực sát thương của dùi cui điện kia đối với con hổ nặng hai trăm cân trong sở thú cũng dư dả, một thiếu niên nhỏ tim có bệnh cũ làm sao chịu đựng được.

Trình Hoan nheo mắt lại, thuận tay giơ dùi cui điện hung hăng quất sống lưng người này một cái.

"Gậy ông đập lưng ông." Không hề nhìn người đã hôn mê, Trình Hoan nhấc chân giẫm lên lưng gã.

Cả con hẻm nhỏ một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng xương cốt vỡ vụn, cái loại tiếng "răng rắc" làm cho chân răng đều chua xót, rõ ràng có thể nghe thấy. Càng làm cho người ta kinh hồn bạt vía là mùi rỉ sắt, cũng dần dần tràn ngập ra.

Đánh nhau chính là xem ai mạnh, Tô Diệp cùng Trình Hoan một người không muốn sống, một người muốn mạng người, tuy rằng cũng chỉ quật ngã ba người cầm đầu, nhưng những người khác cũng hoảng sợ không dám động đậy.

Trình Hoan thuận tay ném dùi cui điện cho Tô Diệp, sau đó quay đầu nhìn bọn họ, "Nào, đừng sợ, chúng ta thương lượng chút chuyện."

"Cái gì, cái gì?"

"Không có gì, nhìn tôi." Trình Hoan nhìn chằm chằm ánh mắt bọn họ, ngữ khí ôn nhu mà thong dong, "Chúng ta phải giảng đạo lý, chúng tôi chính là mấy đứa nhỏ đi ra ngoài làm việc, các người làm sao có thể đánh cướp chúng tôi đây?"

"Tôi, bọn tôi không có mà."

"Tôi biết các người không có." Trình Hoan vừa nói, vừa ý bảo Tô Diệp lật túi của bọn họ, không chỉ lấy ví tiền đi, ngay cả giấy tờ tùy thân cũng đồng loạt lục soát đi.

"Anh nhìn các anh xem, ngay cả chứng minh thư cũng không có, đây không phải là người phạm tội lưu vong từ bên ngoài thì là cái gì?" Trình Hoan một bộ ngữ khí các người sao lại xấu xa như vậy, tiếp theo, liền đem mấy cái bình ấm trên xe của mình xách xuống đặt ở trong tay bọn họ.

Sau đó lôi kéo Tô Diệp lui ra ngoài ngõ nhỏ, vừa lui, một bên đem quần áo tóc của mình cùng Tô Diệp làm cho vô cùng lộn xộn.

"Trình ca, chúng ta muốn làm cái gì?" Tô Diệp còn không rõ. Nhưng một giây sau, hắn liền nghe thấy Trình Hoan dùng cổ họng nức nở la hét một câu "Cướp bóc a! Gϊếŧ người kìa!"

"Mẹ nó, đây là tình huống gì?" Tô Diệp còn mơ hồ, sau đó bị Trình Hoan kéo một phen.

"Chạy!" Trình Hoan vừa hô, vừa chạy về nhà.

Tô Diệp lập tức hiểu ra, cố nén khóe miệng cười, cũng theo Trình Hoan ồn ào, "Cứu mạng a! Cướp bóc kìa!"

Bên này đều là nhà trệt, Trình Hoan cùng Tô Diệp ồn ào như vậy, không ít người đều nghe được thò đầu ra nhìn. Trình Hoan cùng Tô Diệp lại là người quen, nhìn thấy hai người bọn họ quần áo lộn xộn chạy ra phản ứng đầu tiên chính là hai đứa nhỏ này bị người ta khi dễ, tất cả đều chép tên kia đi ra.

"Trình nhi ~ đừng sợ! Đưa em trai con đến nhà trước! Chú ngăn cản cho con!"

- Chú, người như vậy không được, gọi nhiều người hơn đi, lại gọi đại ca cảnh sát của đồn cảnh sát chúng ta, bọn họ rất nhiều người!

"Đúng đúng, có mười mấy người lận! Xe của chúng con đều bị giữ lại, mang theo dùi cui điện nói muốn đánh muốn gϊếŧ, con và anh trai con liền chạy về trước."

"Còn mang theo nhiều người? Mấy con con lươn này!" Tỉnh giao bao nhiêu năm không có loại chuyện này, đại thúc này vừa nghe liền nổi giận. Huống chi cướp bóc không phải chuyện nhỏ, hôm nay khi dễ mấy đứa nhỏ Trình Hoan bọn họ, ngày mai sẽ đánh lên đầu bọn họ.

Nghĩ như vậy, trong lòng đại thúc càng phẫn nộ. "Mang theo con cùng em trai đi tỉnh thành ở hai ngày, chờ trở về sẽ không có việc gì!"

An ủi bọn Trình Hoan vài câu, đại thúc vội vàng chạy tới các nhà la hét đi tìm người cướp bóc. Chuyện này có thể liên quan đến sự an toàn của toàn bộ ngôi làng của bọn họ.

"Cám ơn chú." Trình Hoan một bên vừa chạy ngoài miệng cảm ơn hắn, vừa lôi kéo Tô Diệp chạy về. Chờ chạy ra ngoài thật lâu, Trình Hoan cùng Tô Diệp mới dừng bước, hai người liếc mắt một cái cũng nhịn không được nở nụ cười.

Cười đủ rồi, Trình Hoan tiếp đọn Tô Diệp. "Về nhà!"

- Ừm! Tô Diệp đi theo phía sau Trình Hoan, trong lòng so với ngày nắng tháng ba còn thống khoái hơn.

Bất quá rốt cuộc là xảy ra tình huống ngoài ý muốn, bọn Trình Hoan vốn quyết định ngày mốt rời đi, hiện tại thay đổi chủ ý lập tức rời đi.

"Thu dọn đồ đạc, Diệp Tử đi gọi xe!" Trình Hoan thập phần quyết đoán, trường cai nghiện đã tìm tới, tuy rằng hiện tại bọn chúng khẳng định không có thời gian bắt bọn họ, nhưng chờ đến đồn cảnh sát giải thích rõ ràng, khẳng định vẫn là muốn trở về. Chờ đến lúc đó đã bị động.

Về phần những người khác cũng đồng dạng hiểu được đạo lý này, nhanh chóng đi sửa sang lại hành lý của mình.

Động tác của bọn họ rất nhanh, chưa đầy năm phút đã dọn dẹp xong. Mà xe Tô Diệp hẹn cũng chạy tới cửa khách sạn. Trình Hoan mang theo người cùng bà chủ khách sạn cáo biệt, sau đó dẫn người lên xe.

Trước sau không đến nửa giờ, bọn Trình Hoan liền lên đường rời khỏi tỉnh thành.

Một giờ sau, bọn họ đi qua giao lộ cao tốc của tỉnh. Điều này có nghĩa là bọn họ một lần nữa trốn thoát khỏi sự bắt giữ của trường cai nghiện ma túy.

Lúc này đây, bọn họ không có hưng phấn như lần trước, nhưng cũng không có gì mê mang, ngược lại tràn ngập hy vọng. Dù sao thời điểm trong tay không có một xu, Trình Hoan đều có thể mang theo bọn họ tìm được lối thoát, huống chi bọn họ trước mắt là có chuẩn bị xuất phát.

Nhìn tỉnh thành phía sau càng ngày càng xa, mấy tiểu nhân trầm mặc một hồi. Cuối cùng là Tô Thiều mở miệng nói chuyện trước, thanh âm của hắn rất nhỏ, "Trình ca, anh và anh trai có hung hăng đánh bọn họ một trận không?"

"Có, không có mười ngày nửa tháng đừng nghĩ xuống giường. Nhất là tên lúc trước cầm dùi cui điện khi dễ em, Trình ca đánh hắn nửa người không được." Tô Diệp khó có được nhiều lời, đem toàn bộ quá trình hai người thu thập huấn luyện viên trường cai nghiện nói một lần.

- Vậy bọn họ hiện tại sẽ không thật sự bị coi là cướp bóc chứ!

"Hơn phân nửa sẽ, không có giấy tờ tùy thân, còn giữ xe đẩy tay của chúng ta, cậu nghĩ sao?"

- Ha ha ha ha, vậy bọn họ cũng xui xẻo!

"Đáng đời! Thật đáng đời! Đúng là sảng khoái!'

Cũng không biết là ai bật cười trước, sáu đứa nhỏ cuối cùng cậu một câu tôi một câu, cười thành một đoàn. Nhưng mà cười cười đột nhiên trầm mặc.

"Trình ca." Tô Thiều kéo góc áo Trình Hoan, "Chờ sau này chúng ta trở nên lợi hại nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của đám người kia, còn có anh em khác ở bên trong chịu tội!"

"Đúng vậy! Chờ có bản lĩnh, liền quậy chết bọn họ! "Mấy tiểu nhân khác nghe xong cũng đều theo bản năng tiến về phía Trình Hoan, giống như cảm thấy như vậy có thể có được lực lượng.

Trình Hoan thở dài, trịnh trọng đưa ra lời hứa, "Chúng ta khẳng định có thể." Nhanh thôi, chờ cha Trình vừa trở về, chính là lúc đem đám người này một lưới bắt hết.

Bất quá trước mắt thời gian trùng hợp, Trình Hoan cảm thấy có chút trải đệm có thể bắt đầu làm.

Cậu lấy ra điện thoại di động đã qua sử dụng đã mua trước đó, lấy ra một tấm thẻ lưu trữ từ trong túi tối của quần áo. Đây là nguyên thân đã sớm chuẩn bị tốt, đáng tiếc thế giới nguyên nguyên thân mệnh không tốt, chẳng những không có thành công chạy ra đem đồ vật bên trong công bố cho mọi người, ngược lại đáp lại Tô Thiều bọn họ năm mạng người.

Thu liễm tâm thần, Trình Hoan nhanh chóng đăng nhập vào một tài khoản weibo, đặt một video lên đó. Đồng thời tag một đại V (?) chuyên môn bình luận bài thời sự dành riêng cho những chuyện mới mẻ trong xã hội.

Làm xong tất cả, Trình Hoan liền ném thẻ điện thoại di động ra bên ngoài, đồng thời tắt máy.

"Trình ca, anh gửi cái gì vậy?" Tô Diệp chú ý tới hành động nhỏ của Trình Hoan.

"Đợi qua một thời gian cậu sẽ biết."

Tô Diệp không hỏi nhiều, Trình Hoan làm việc luôn luôn có nguyên nhân của mình, hắn liền đi theo là được. Tuy nhiên, trường cai nghiện ma túy vào thời điểm này thực sự xui xẻo. Ba huấn luyện viên nằm trên mặt đất, phần còn lại bị dọa tiểu ra. Nhưng cố tình vừa mới chậm lại, đã bị một đám đồng hương mang theo người kia vây quanh. Nghe ý tứ của lời kia, dĩ nhiên là bọn họ cướp bóc?

Có thể đặc biệt bỏ đi không! Bọn họ cùng bị cướp như vậy cũng không khác nhau lắm.

Còn không chỉ có những thứ này, bọn họ vốn tưởng rằng giải thích thật tốt đám người kia liền trợ giúp mình bắt Trình Hoan, nhưng sau khi tự báo gia môn, những người này trực tiếp đem bọn họ mắng, có tính tình nóng nảy, còn muốn chộp vũ khí đánh bọn họ.

"Đừng nói hươu nói vượn! Mấy đứa nhỏ này rất tốt."

"Đúng vậy! Trình nhi y thuật tốt như vậy, không hề giống như lời các người nói!"

"Còn dùng ma túy cái gì, lương tâm các ngươi đều mất rồi đi! Anh em Trình Nhi bọn họ bảy tiểu nhân nhỏ, bệnh tật, nếu thật sự muốn dùng ma túy đã sớm chết!

- Không chừng là bọn buôn người!

Bọn buôn người?! Một câu này lại cung cấp cho bọn họ tư duy mới, mấy đứa nhỏ Trình Hoan này đều tốt, gia đình không có con trai này gặp nhau cũng không phải là điên cuồng muốn sao? Lại nghĩ đến lúc bọn Trình Hoan đến trên người ngay cả tiền cũng không có bao nhiêu, càng cảm thấy càng là có chuyện như vậy.

Lần này ánh mắt mọi người nhìn mấy huấn luyện viên càng thêm chán ghét.

Hết lần này tới lần khác cảnh sát tới cũng không được hưởng lợi, những người này một lời giống nhau, đi lên liền nói bọn họ là bắt cóc trẻ em, còn cướp bóc. Chứng minh thư của mấy huấn luyện viên cái gì cũng không có gì, cũng có lời khó nói, cuối cùng chỉ có thể xám xịt bị cảnh sát mang đi điều tra.

"Mẹ nó! Những người này bị bệnh à! "Đầu Yên Kinh kia, em trai họ Trình Hoan nghe được lần này tức giận đến thất khiếu bốc khói.

"Mấu chốt Trình thiếu chúng ta bây giờ làm sao bây giờ? Người của chúng ta vẫn còn ở đồn cảnh sát!"

- Vậy thì đi bảo lãnh, còn cần tôi dạy cậu à!

"Sau đó nghĩ biện pháp mang người đến cho tôi. Còn biết y thuật gì nữa, dã chủng kia thì mẹ nó tốt nghiệp ba quyển trường y, hàng năm thi lại. Anh ta mà khám cho mọi người? Các người đừng coi tôi là kẻ ngốc! Anh ta ngay cả chứng chỉ hành nghề bác sĩ cũng nhờ tôi tìm người đóng dấu!"

- Tôi nói cho cậu biết, cậu của tôi còn hai tuần nữa sẽ về nước, tìm không thấy dã chủng kia, chúng ta cùng nhau chết!

"Đi nhanh! Tìm theo đường đến Yên Kinh!" Nói xong em trai họ liền cúp điện thoại.

Thuận tay ném điện thoại sang một bên, hắn phiền não đi dạo trong phòng, trong lòng luôn cảm thấy sự tình lần này thật sự phiền toái.

Lúc trước hắn dám đưa Trình Hoan vào, cũng là nhìn cha Trình đuổi theo Tề Vị Minh chạy ra nước ngoài, ngay cả sinh nhật Trình Hoan cũng không quan tâm. Hơn nữa Trình Hoan và cha Trình lúc trước còn cãi nhau một trận, hai người đàn ông tính khí đều quật, ai cũng không phản ứng với ai. Hắn cân nhắc nếu nhân cơ hội ném Trình Hoan vào để cho cậu chịu chút tội, một là báo thù trong quá khứ, một người cũng có thể lấy lòng anh trại họ thật là Tề Vị Minh một phen. Thuận tiện có thể cùng cha Trình giải thích, gã là vì Trình Hoan có thể học tốt. Như vậy lại có Tề Vị Minh ở bên cạnh, em trai họ cảm thấy mình không thành vấn đề.

Hắn nghe nói vị kia không thích Trình Hoan lắm.

Nhưng bây giờ người mất là thực sự xong đời. Cha Trình đối với dã chủng kia nói không chừng còn có chút tình cảm, vạn nhất Trình Hoan trở về bán thảm, hắn sợ là muốn ăn no đi.

Nhưng ngay sau đó, một hot search trên mạng đã làm cho dự cảm này của hắn biến thành thật. Video Trình Hoan đóng góp cuối cùng cũng bùng nổ dưới sự ấp ủ của thời gian.

#Trường cai nghiện ma túy? Hay là một lò sát sinh theo nghĩa khác?#

Tác giả có điều muốn nói: Trình Hoan: Có kinh ngạc không? Có bất ngờ không?