Chương 11

Địa điểm quay Đào Lý Chi Hương nằm trên một hòn đảo tư nhân, xung quanh đảo là sông ngăn cách, muốn lên đảo phải chèo thuyền vào, một chuyến đi mất khoảng bốn mươi phút. Giao thông vô cùng bất tiện, nhưng lại mang đến cảm giác như lạc vào chốn đào nguyên biệt lập với thế giới bên ngoài.

Khi Trì Nguyên kéo theo vali đến bến thuyền, trời đã chạng vạng.

Cái bến thuyền nhỏ đơn giản được ghép lại từ những tấm ván gỗ hẹp, gần bờ sông có một đoạn bị gãy, lay lắt trong làn gió chiều, trông vô cùng tồi tàn.

Một chiếc thuyền sơn đỏ, có mái chèo, được buộc bằng một sợi dây thừng vào cọc gỗ. Trên mũi thuyền đứng một ông lão đội nón rơm, mặc áo trắng đơn giản và quần đen ngắn.

Thấy Trì Nguyên tới, ông hô lên một tiếng rồi tháo sợi dây thừng.

“Chỉ còn thiếu mỗi cô thôi, mau lên thuyền đi! Đây là chuyến cuối cùng trong ngày, muộn nữa là không có thuyền đâu.” Giọng điệu của ông rõ ràng là đang rất vội để được nghỉ làm.

Khi Trì Nguyên lên thuyền, cô phát hiện trong khoang thuyền không chỉ có mình cô.

Một cô gái có gương mặt xinh xắn, nhuộm tóc hồng, ôm vali ngồi chen chúc ở phía trong khoang thuyền, niềm nở chào Trì Nguyên.

Nói "chen chúc" quả không ngoa, khoang thuyền tuy được xếp bốn chiếc ghế nhựa theo hàng, nhưng khoảng trống chỉ vừa đủ để đặt ghế, không còn chỗ nào để đặt chân.

Trì Nguyên chồng hai chiếc ghế nhựa lên nhau mới có chỗ thở, thu gọn tay chân và vali, ngồi vào như cô gái tóc hồng.

Cô gái tóc hồng khó khăn cúi đầu chào Trì Nguyên, sau đó giơ tay lên làm điệu bộ giới thiệu, “Chào lão sư, em là thành viên của nhóm ipink, tên là Ngô Giai Nghi, biệt danh là momo. Rất vinh hạnh được tham gia chương trình Đào Lý Chi Hương do đài Sơn Trúc phát sóng. Trong ba tuần tới, em sẽ mang đến cho mọi người nguồn năng lượng tích cực mỗi ngày.”

Cô gái tóc hồng thay đổi động tác liên tục khi nói, cuối cùng tạo dáng trái tim bằng hai tay và nháy mắt dễ thương với Trì Nguyên.

Trong khoang thuyền tối tăm, mắt Trì Nguyên không theo kịp tốc độ của cô gái, khiến cô hoa mắt và đầy dấu chấm hỏi.

Màn giới thiệu này quả thực rất phô trương...

Nhưng dù sao đó cũng là công sức chuẩn bị của người ta, Trì Nguyên vẫn giả vờ bị "sốc" và vỗ tay mỉm cười.

“Xin chào, tôi là Trì Nguyên.”

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trì Nguyên, dường như đang chờ cô nói thêm điều gì đó. Hai người đối diện nhau một lúc lâu, cho đến khi không khí trở nên ngượng ngùng.

Momo lịch sự hỏi, “Hết rồi sao?”

Trì Nguyên mỉm cười tự nhiên và đáp, “Hết rồi.”

Ồ... là vậy à, Momo giơ ngón tay cái lên khen ngợi, và cả hai lại tiếp tục cười gượng với nhau.

Khóe miệng của Trì Nguyên cười đến mức cứng đờ, suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt, cô thầm kêu cứu trong lòng. Sao lại có thể ngượng ngùng đến thế này? Cô thật sự muốn nhảy xuống thuyền bơi đến đảo luôn, không muốn ngồi trên con thuyền tồi tàn này thêm giây nào nữa.

Có lẽ màn giới thiệu của mình quá đơn giản? Nhưng cô có bao nhiêu gói khuyến mãi đâu mà.

Sự im lặng ngượng ngập kéo dài mãi đến khi họ rời khỏi thuyền mới kết thúc.

Một ngôi nhà ba tầng nhỏ xinh đẹp xuất hiện trước mắt Trì Nguyên và Momo. So với con thuyền đơn sơ lúc trước, khi nhìn thấy ngôi nhà, cả hai không hẹn mà cùng thốt lên kinh ngạc.

Momo: “Thật sự quá đẹp! Ban tổ chức chương trình quả là có tâm!”

Trì Nguyên: ... Có lẽ toàn bộ kinh phí đã dồn vào đây.

Hai người kéo vali đến trước ngôi nhà nhỏ, mở cửa cho họ là một người phụ nữ mặc sườn xám đen, khí chất cao quý, lạnh lùng. Nhìn nếp nhăn thoáng qua ở đuôi mắt, có lẽ bà đã ngoài bốn mươi, nhưng được chăm sóc rất tốt, dáng người vô cùng quyến rũ.

Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ, Momo phấn khích: “Cô Triệu! Cô Triệu! Em là fan của chị, từ nhỏ đã xem phim chị đóng mà lớn lên!”

Câu nói này hoàn toàn không phải phóng đại. Triệu Chân Chân bước vào làng giải trí từ khi còn rất trẻ, giành được không ít giải thưởng danh giá như Kim Mã, Cành Cọ Vàng, là một diễn viên gạo cội đúng nghĩa.

Triệu Chân Chân khiêm tốn khoát tay, khóe miệng hơi nhếch lên, rõ ràng rất hài lòng với lời khen của Momo.

“Thêm hai người các cô nữa là đủ chín khách mời cho Đào Lý Chi Hương rồi.”

Vừa bước vào phòng khách, Trì Nguyên đã nhìn thấy trên ghế sô pha, một cô gái và hai chàng trai đang ngồi sát cạnh nhau, trò chuyện vui vẻ.

Giang Uyển mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trên mặt là nụ cười ngọt ngào quen thuộc, cô che miệng cười duyên với người đàn ông đeo kính ngồi bên cạnh trong trang phục giản dị.

Người đàn ông đeo kính nói: “Bộ phim Dưới Váy của cô Giang tôi đã xem trong rạp không dưới năm lần. Cảnh cuối khi Diêu Tĩnh nhìn vào máy quay, nhắm mắt tuyệt vọng, ôi, mỗi lần xem, tôi đều cảm thấy rợn cả da đầu.”

Giang Uyển: “Thật sao, tiết mục hài kịch của thầy Vương trong chương trình Gala Tết cũng rất thú vị.”

Người đàn ông đeo kính: “Không ngờ tôi lại có thể tham gia cùng một chương trình với cô Giang, đúng là duyên phận.”

Giang Uyển: “Thầy Vương có thể gọi tôi là Tiểu Uyển, tôi cảm thấy với kinh nghiệm hiện tại của mình vẫn chưa đủ để nhận danh xưng ‘cô’.”

“Tiểu Uyển đừng nói thế, cô hiện đang là ngôi sao hàng đầu, tương lai chắc chắn sẽ còn rực rỡ hơn nữa.”

“Cảm ơn lời chúc của thầy, sau này tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”