Chương 49

Không có cơ hội?

Lâm Yên Nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Tư Nghiệp, cũng ý thức được chính mình có chút thất thố, liền nhanh chóng thu dọn cảm xúc của mình.

Cố Tư Nghiệp còn muốn nói gì đó, nhưng bị nhân viên cắt ngang.

Tiếp theo, hai người bị phân nhiệm vụ quay khác nhau, từng người đều đi thăm thực tập sinh.

Tuyên Diệc Hàm không nhận quay trước ống kính, mà trực tiếp vào hậu trường tìm ba mẹ.

Tuyên Hồng Vĩ cùng Thu Nhã Vũ ở phía sau đợi một một lúc lâu, cuối cùng sau khi nhìn thấy con trai, lập tức một trận hỏi han ân cần.

"Bảo bảo con sụt cân rồi, gần đây có phải không ăn cơm hay không." Thu Nhã Vũ nhìn con trai, đầy đau lòng.

Tuyên Diệc Hàm lắc đầu với mẹ, "Không có việc gì, việc luyện tập cũng được, các bạn của con cũng rất chiếu cố con, hết thảy đều ổn, mọi thứ đều ổn, chỉ là..."

Tuyên Hồng Vĩ thấy Tuyên Diệc Hàm muốn nói lại thôi, vừa nghe liền mơ hồ đoán được vài phần, "Có phải Tuyên Yên Nhiên lại làm khó dễ con hay không?"

Tuyên Diệc Hàm cố ý làm ra yếu điểm đầu không gật, đợi nửa ngày mới do do dự dự nói, "Kỳ thật cũng không có, nhưng con cảm thấy em ấy đối với chuyện con trở về còn canh cánh trong lòng......"

Nói xong, nước mắt lưng tròng "Ba mẹ, lẽ ra con không nên cùng em ấy về nhà học bù, như vậy thì em ấy vẫn là con của hai người, và em ấy cũng sẽ không chán ghét con như vậy."

Tuyên Diệc Hàm cúi đầu, thập phần ủy khuất, "Từ khi biết em ấy là lão sư, con cũng không dám gặp riêng, sợ em ấy sẽ tức giận. Nhưng mỗi lần ghi hình tụi con lại không thể không gặp mặt, sau đó hình như em ấy thật sự rất chán ghét con......"

Thu Nhã Vũ nhìn thấy con trai mình khóc, càng thêm đau lòng, ôm cậu ta an ủi, "Con nói bậy bạ gì vậy? Ngay từ đầu nó đã không phải là con của chúng ta, con áy náy cái gì."

Tuyên Hồng Vĩ cũng vỗ vỗ bờ vai cậu ta, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, không phải vấn đề của con, là nó lòng dạ hẹp hòi."

Con trai tham gia tuyển tú, vợ chồng Tuyên Hồng Vĩ tự nhiên đều chú ý mọi thứ về chương trình.

Những xích mích giữa họ, Lâm Yên Nhiên cố ý không cho A, cùng với ngày hôm đó anh bênh vực thực tập sinh khiến Tuyên Diệc Hàm trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, hai vợ chồng bọn họ đều biết.

Họ cũng biết rằng vì sự việc này gần đây, thứ hạng của Tuyên Diệc Hàm đã giảm xuống rất nhiều, rất nhiều người đều đang mắng cậu ta.

Nhìn thấy con trai mình phải chịu ủy khuất, Thu Nhã Vũ làm sao có thể cho qua được, bà ta một bên lau nước mắt cho Tuyên Diệc Hàm, một bên nhỏ giọng nói cho cậu ta.

"Hôm nay, mẹ và ba con tới đây chính là giúp con giải quyết chuyện này, con đừng lo lắng bảo bảo, ba mẹ lập tức đi dạy cho nó một bài học."

Tuyên Diệc Hàm nén nước mắt nơi khóe mắt, đau khổ gật đầu, "Ba mẹ thật sự không cần... Chắc em ấy cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó."

Tuyên Hồng Vĩ lắc đầu, "Con chính là quá mềm lòng quá thiện lương, không biết nhân tâm hiểm ác, Tuyên Yên Nhiên không phải là cái thứ tốt lành gì."

Khi Tuyên Hồng Vĩ nói những lời này, Lâm Yên Nhiên đã ghi hình xong tiết mục, vừa vặn đi ngang qua nơi này......

Trước sau, toàn người trong nhà này, Tuyên Diệc Hàm là người đầu tiên phát hiện ra Lâm Yên Nhiên.

"Tuyên, Tuyên Yên Nhiên......"

Mới vừa ở sau lưng cùng ba mẹ cáo trạng xong, kết quả giây tiếp theo liền lập tức trực tiếp gặp được đương sự.

Sau khi Tuyên Diệc Hàm nhìn thấy Lâm Yên Nhiên, chột dạ lại xấu hổ, trực tiếp trốn phía sau ba mình.

Tuyên Hồng Vĩ và Thu Nhã Vũ nghe thấy những lời đó và thấy con trai của họ rất hoảng sợ sau khi nhìn thấy Lâm Yên Nhiên, lập tức thở phì phì xoay người mắng đối phương.

"Tuyên Yên Nhiên, mày tới vừa đúng lúc, vốn đang muốn đi tìm mày."

Lâm Yên Nhiên chào đón ánh mắt người tới, trực tiếp nhìn thẳng vào người đàn ông vừa lạ vừa quen trước mặt này.

Không quen là với anh, bản nhân anh cũng không quen biết đối phương.

Nhưng quen thuộc là bởi vì người đàn ông này là ba nuôi của nguyên chủ, lúc trước nguyên chủ bị ngược đãi mười sáu năm bên người bọn họ.

Sau khi Lâm Yên Nhiên xuyên thư, hầu như không kế thừa ký ức lúc trước của nguyên chủ.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, thân thể vẫn phản xạ có điều kiện mà lui lại hai bước.

Sau đó, cơ thể anh sinh ra cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, như thể có một nỗi sợ khắc sâu vào xương, khiến cơ thể anh sinh ra nỗi sợ hãi theo bản năng...

Lâm Yên Nhiên nhíu mày.

Không biết trước đây Tuyên Hồng Vĩ đối với nguyên chủ tệ hại như thế nào.

Bây giờ thân thể này rõ ràng bị anh chi phối, mà còn có thể sinh ra phản ứng sợ hãi như vậy.

Thấy Lâm Yên Nhiên không nói chuyện, Thu Nhã Vũ cũng dẫm giày cao gót đi đến trước mặt anh.

Lông mày tinh tế của bà ninh thành một đường, ngữ khí bất thiện tiếp tục giáo huấn, "Tuyên Yên Nhiên, mày thật là càng ngày càng không biết tốt xấu!"

Thu Nhã Vũ đã từng giáo huấn qua đứa con nuôi này, cho nên khi nói chuyện giọng điệu cùng tư thái cũng chính xác mười phần, như thể đang huấn luyện một con chó mà bà nuôi.

Tuyên Hồng Vĩ cũng lập tức tham gia, dọn ra những lời PUA* mà ông ta đã từng nói với nguyên chủ không biết bao nhiêu lần, "Năm đó mày bị người ta ném ở vên đường không ai muốn, tao và mẹ mày đã có tâm đem mày nhặt về nuôi lớn thành người, không nói đến ơn dưỡng dục mười mấy năm này, cho dù việc nhặt mày về, cũng coi như là có ân cứu mạng!"

(* PUA/Pick-up artist: Chỉ những người giỏi sử dụng sự lừa dối tình cảm và thao túng tâm lý để đạt được điều họ muốn. Pua nói chung có một phương pháp bẫy năm bước thuần thục, sau nhiều lần thực hành và sửa đổi, rất dễ khiến người ta sa vào nó do lợi dụng những khuyết điểm tâm lý của con người. Điều đáng sợ ở PUA là bên kia sẽ sử dụng nhiều kỹ thuật kiểm soát tinh thần khác nhau để gây nhầm lẫn một cách âm thầm cho nạn nhân. Tẩy não chúng, khiến nạn nhân bị ám ảnh bởi chúng và không thể tự giải thoát. Các nạn nhân chỉ nghĩ rằng mình đang yêu hoặc được yêu mà không hề nhận ra rằng mình đã trở thành con rối để bị lôi kéo, để họ đòi hỏi tình cảm hoặc tiền bạc của mình, chứ chưa nói đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác.)

Tuyên Diệc Hàm nghe được ba cậu ta nói, trong đầu đột nhiên có chút choáng váng.

Không phải ba cậu ta vẫn nói rằng Tuyên Yên Nhiên được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi sao? Tại sao giờ lại nói được nhặt ở bên đường?

Bất quá mặc kệ là tình huống nào, hiện tại trọng điểm là ba mẹ cậu ta đang trút giận cho cậu ta, cậu ta biết trong đó có vấn đề nhưng cũng không thèm để ý hay nói gì, chỉ dựa vào tường tiếp tục dùng ánh mắt vô cùng đáng thương xem kịch.

Thấy Tuyên Hồng Vĩ đã trải chăn tốt, Thu Nhã Vũ lập tức chém tới tấp.

Bà ta siết chặt ngón tay, dùng đầu ngón tay chỉ vào ngực Lâm Yên Nhiên, "Hàm Hàm tốt xấu gì vẫn là anh của mày, mày sao lại ác độc như vậy, luôn gây khó dễ cho thằng bé? Biết lúc trước mày rời Tuyên gia chúng ta trong lòng có oán giận, những cũng chính là mày chủ động rời đi, chúng ta không có ép buộc mày."

Nghe được vợ nhắc tới chuyện rời khỏi nhà này, Tuyên Hồng Vĩ lập tức tiếp lời, "Đúng vậy, có chuyện gì mày trực tiếp tìm chúng ta nói, ngầm phí tâm tư làm chuyện ác độc? Đừng thật sự cho rằng mình là lão sư thì muốn làm gì thì làm, tin hay không ngày mai ta liền cùng người chào hỏi làm mày cút trở về!"

Nói xong ông ta hừ lạnh một tiếng, biểu tình vô cùng cao cao tại thượng, "Vốn dĩ mẹ mày lúc trước còn nghĩ tới mày, cho rằng mấy năm nữa mày ngoan ngoãn một chút liền đưa mày trở về. Hiện tại mày xem cái bộ dạng quỷ quái này của mày, tao thấy vẫn là thôi đi!"

Tuyên Diệc Hàm sau khi nghe được lập tức giữ chặt tay ba mẹ, "Ba mẹ đừng nói như vậy, đừng tức giận với em trai, em ấy hẳn là không phải cố ý nhằm vào con, em ấy...... Chỉ là không xử lý mọi việc không quá khéo mà đưa đẩy thôi...... Không cần bởi vì con mà ảnh hưởng đến quan hệ của mọi người, hai người vẫn là đưa em ấy về nhà đi."