Chương 41

Không hề nghi ngờ, mặc kệ là thứ hạng hay là giá trị mong chờ, bọn họ là tổ mà mọi người kỳ vọng ít nhất, cũng là tổ bị mọi người không xem trọng nhất.

Vừa xem xong đoạn VCR kia, lại vừa nhìn thấy dữ liệu mới công bố vừa rồi, khán giả tại hiện trường đã đổ mồ hôi cho các thực tập sinh tổ Lâm Yên Nhiên.

Bởi vì ba tổ đầu, mỗi tổ liền có vài thực tập sinh bởi vì cái phân đoạn tâm thái này mà khi biểu diễn liên tiếp mắc sai lầm.

Ngay cả tổ Bùi Lạc mọi người khen ngợi nhiều nhất, cũng có một thực tập sinh không đạt thành tích tốt vì thứ hạng thấp.

Hiện tại tổ bọn họ xếp hạng nhân khí mọi thứ đều đứng cuối bảng, hơn nữa lúc trước còn luyện tập gian nan như vậy, rất nhiều người đều lo lắng tối nay bọn họ có thể bình thường hoàn thành biểu diễn hay không.

Ngay khi khán giả đang lo lắng, người dẫn chương trình lại mở lời.

Hắn nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, ngữ khí nhẹ nhàng, "Các thực tập sinh sắp biểu diễn rồi, Yên Nhiên, làm lão sư, cậu có gì muốn nói với họ không?"

Người dẫn chương trình cũng thấy được lo lắng của khán giả, cố ý cue Lâm Yên Nhiên muốn anh cổ vũ cho các thực tập sinh tổ mình, để kéo phiếu đồng tình cho bọn họ.

Nhưng mà Lâm Yên Nhiên lại không bán thảm cho các thực tập sinh như những lão sư khác, kể ra bọn họ có bao nhiêu vất vả có bao nhiêu không dễ dàng.

Mà nâng cằm, đem ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía màn hình lớn.

"Tôi chỉ muốn nói một lời với các đội viên của mình."

Lâm Yên Nhiên nở một nụ cười, đáy mắt đối các thực tập sinh tràn đầy tín nhiệm.

"Ngay cả khi không được mọi người mong đợi, hãy nỗ lực để trở thành người hùng của chính bạn."

Khi nói chuyện ngữ khí cũng không kịch liệt.

.Nhưng nghe bên tai những thực tập sinh đang chờ biểu diễn, màng nhĩ của họ ầm ầm rung động.

Cũng giống như vô số lần họ lạc lối, tuyệt vọng và muốn bỏ cuộc, Lâm Yên Nhiên luôn dành cho họ sự động viên và 100% niềm tin vào sự kiên nhẫn và đúng lúc hết lần này đến lần khác.

Ngay cả khi không được mọi người mong đợi, hãy nỗ lực để trở thành người hùng của chính mình.

Đội trưởng Kỷ Soái như một người lính sắp ra trận, gắt gao nắm chặt tay bọn đệ đệ bên cạnh.

Hắn khom khom lưng, nhìn nhìn mọi người, sau đó đề cao âm lượng cổ vũ cho mọi người, "Các anh em có nghe hay không, không phụ mồ hôi của chính mình, không phụ công sức của lão sư, đêm nay, chúng ta chính người giỏi nhất, cố lên!"

Những người còn lại cũng chặt chẽ mà nắm tay nhau, trong mắt lóe lên không nhận mệnh quang.

"Làm người hùng chính mình! Cố lên!"

Ánh sáng trên sân khấu mờ đi, các thực tập sinh tổ Lâm Yên Nhiên, cuối cùng cũng lên sân khấu.

....

Mở đầu là một đoạn âm nhạc cực kỳ quỷ dị.

Trong sương khói lượn lờ, một bàn ăn theo phong cách hoa lệ quý tộc Châu Âu của thế kỷ trước chậm rãi nâng lên.

Phối hợp bối cảnh lâu đài cổ tầng tầng tuyết trắng.

Ánh đèn đỏ sậm sáng lên, Lộ Thiên Lãng, Cao Vũ, Nhậm Sở Hi cùng Lục Tiểu Manh bốn người ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, mặc áo sơmi kiểu cung đình châu Âu đang uống cà phê, xuất hiện trước mặt mọi người.

Khuôn mặt bốn người vừa mới nâng lên, sau khi nhìn thấy họ trang điểm cùng tạo hình đêm nay, dưới sân khấu liền phát ra từng trận tiếng thét chói tai.

【 Ah ah ah ah 】

【 Mẹ nó, Lộ Lộ sao đêm nay đẹp trai quá vậy! 】

【 Ánh sáng này, bầu không khí này thật tuyệt! 】

Bọn họ phối hợp vũ đạo, đem tách cà phê trong tay đẩy đi một cách hoa mỹ, sau đó cùng nhau xoay người, nhìn Kỷ Soái đang sải bước trên sân khấu với chiếc khăn lụa đen.

Ưu nhã đem dải lụa đen trước mắt mình kéo ra, Kỷ Soái, giống như một thiếu gia quý tộc bước ra từ những bức tranh sơn dầu của thế kỷ trước nghiền ngẫm nhìn về phía bọn họ, ngay sau đó hắn ưu nhã giơ tay lên, phần còn lại của các thực tập sinh mỗi người ăn mặc trang phục phong cách khác nhau, ba lượng kết bạn, chính mình nhảy phần solo trên sân khấu.

Mọi người sôi nổi nhìn về phía Kỷ Soái đứng ở trung tâm, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, lại nghi hoặc, còn có vài phần đề phòng.

Nhịp trống bgm ngay sau đó trở nên dày đặc, với ánh sáng lam mờ u ám trên sân khấu, bầu không khí khẩn trương vây quanh nháy mắt được lấp đầy.

Trái tim của khán giả cũng dâng lên theo nhịp nhạc.

Ngay từ đầu bởi vì không có lời thoại, cho nên khán giả chỉ đơn thuần là thưởng thức điệu nhảy của bọn họ.

Sau đó kết hợp với âm nhạc, vũ đạo và biểu cảm của các thực tập sinh, bọn họ mới dần dần chú ý tới, vũ đạo của《Not me》, kỳ thật là có cốt truyện!

Kỷ Soái, bị mọi người vây quanh ở trung tâm cảm giác mười phần tinh anh cấm dục, kỳ thật là một thám tử.

Có một vụ án mạng đã xảy ra trong khách sạn lâu đài cổ, hiện tại hắn triệu tập mọi người, cũng báo cho mọi người hung thủ đang ở trong đó.

Mười bốn người còn lại, mỗi người một thân phận khác nhau.

Bọn họ có sinh viên đến để du lịch, có nhà văn đến tìm cảm hứng, có thiếu gia quý tộc tới giải sầu, có bác sĩ nổi tiếng, có luật sư tinh anh......

Nghề nghiệp và bối cảnh của mỗi người trông đều rất bình thường, thoạt nhìn không ai giống một tên sát nhân.

Nhóm bốn người Lộ Thiên Lãng xuất hiện đầu tiên trực tiếp cho thấy lập trường, bọn họ là thiếu gia quý tộc tới để giải sầu, cùng người chết căn bản không quen biết. Cả bốn người đêm qua đều ở cùng nhau, không ai rời đi, còn có thể làm chứng cho nhau.

Sau đó Hạ Tinh Tinh, ăn mặc như một sinh viên, cùng mấy thực tập sinh khác bước lên phía trước một bước, đứng ở phía trước.

Bọn họ vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ chính mình là học sinh tới là để vẽ ký họa, tối hôm qua có một người bạn cùng lớp không thoải mái, bọn họ chăm sóc cả đêm, còn tìm tới bác sĩ hỗ trợ xem bệnh, bác sĩ có thể giúp cậu chứng minh điều đó.

Sau đó, quản lý tiền sảnh, bồi bàn, luật sư và các hành khách của khách sạn do các thực tập sinh còn lại sắm vai cũng sôi nổi đưa ra lời khai.

Vào thời điểm người kia chết đi, mỗi người trong số bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa đều có nhân chứng.

"Not me, not me, not me"

"Giả giả thật thật, thật thật giả giả, ai có thể phân biệt được"

Điệp khúc vang lên, đáy mắt thực tập sinh mang theo vài phần ý cười giảo hoạt.

Sau một điệu nhảy gọn gàng và đẹp, mọi người thoát hiềm nghi chuẩn bị rời đi.

Âm nhạc đột nhiên dừng lại và thám tử cười nhẹ, ngăn mọi người rời đi.

Hắn chưa bao giờ nói qua hung thủ là một con người.

Sau khi người chết choáng váng, hàng chục nhát dao găm vào người, mỗi nhát sâu cạn không đồng nhất, lực đạo bất đồng, căn bản không cùng một người làm.

Viên thám tử từ trong túi lấy ra một cây bút máy và một chiếc kim cài áo, ném vào tay luật sư và thiếu gia quý tộc để bọn họ giải thích.

Luật sư khẳng định cây bút đã bị mất ngày hôm qua cảm ơn thám tử đã trả lại.

Thiếu gia quý tộc nắm cổ áo sinh viên Hạ Tinh Tinh, ánh mắt hung ác, hoài nghi cậu đã trộm kim cài áo của mình.

Tiết tấu âm nhạc lập tức dồn dập lên.

Thám tử tiết lộ danh tính người đã chết.

Người chết là một kẻ sống ngoài vòng pháp luật, chuyên gài bẫy để gϊếŧ trẻ vị thành niên.

Trong mười lăm năm, hắn đã gϊếŧ ít nhất mười đứa trẻ, nhưng bởi vì không có bằng chứng đầy đủ, hắn được phán vô tội.

Về phần mười bốn người hôm nay hội tụ ở chỗ này, một số là bạn bè tốt nhiều năm của những đứa trẻ đó, một số là người thân, một số đã nhận được ân huệ của cha mẹ người bị hại.

Không phải như bọn họ đã nói, bọn họ không quen biết người chết vào tối hôm qua.

Ngược lại, còn cùng người chết có thâm cừu đại hận, hơn nữa đều có động cơ gây án!

Sự hoài nghi của thám tử như một chiếc cầu chì, đốt cháy đám đông tưởng như không có mối liên hệ nào.

Mọi người bắt đầu trốn tránh động cơ của riêng mình, hơn nữa đổ lỗi và nghi ngờ lẫn nhau.

Người quản lý tiền sảnh nói luật sư đã nói dối, hắn rõ ràng nhìn thấy anh ta đi ngang qua phòng của người đã chết.

Vị hành khách này cũng vạch trần bác sĩ và sinh viên nói dối, nói rằng bác sĩ rõ ràng sáng nay mới đi hỗ trợ xem bệnh.