Tuy Đinh Duy Khang không nói rõ, nhưng đoán cũng có thể đoán ra, ngày hôm qua là bọn họ lừa đem nguyên chủ đi.
Lâm Yên Nhiên nhướng mày, "Ý của anh là, ông ta muốn phong sát tôi?"
Đinh Duy Khang không tỏ ý kiến, cười nhạo ra tiếng.
Lâm Yên Nhiên nhìn Đinh Duy Khang, chờ hắn ta khoe khoang đủ rồi mới không nhanh không chậm chọc phá chân tướng, "Ông ta nếu thật muốn phong sát tôi, anh hiện tại còn chạy riêng một chuyến này?"
Lời này của Lâm Yên Nhiên, trực tiếp làm Đinh Duy Khang cười không nổi.
Hắn ta không tin cẩn thận đánh giá một phen người trước mặt, nghĩ không rõ đối phương đầu óc như thế nào đột nhiên trở nên thông minh như thế.
Rõ ràng lúc trước ngu muốn chết, tùy tiện xả một lý do lừa cậu ta nói có người thưởng thức chế tác âm nhạc của cậu ta, đi bồi ăn một bữa cơm cũng không hoài nghi cái gì, ngoan ngoãn đi, hôm nay sao có thể nghỉ sâu như vậy......
Chẳng lẽ là tối hôm qua tìm quy tắc thật sự đem cậu ta kí.ch thích rồi, cho nên phá lệ nhạy bén?
Đinh Duy Khang liếc nhìn Lâm Yên Nhiên châm chọc nói, "Xem ra cậu không có ngốc đến mức hết thuốc chữa."
Lâm Yên Nhiên cười lạnh, "Anh đầu óc nhưng thật ra xoay chuyển mau, làm loại dẫn mối sự này."
Gia đình Lâm Yên Nhiên điều kiện hậu đãi, từ nhỏ tới lớn là thiên chi kiêu tử. Làm hào môn tiểu thiếu gia, cậu ấy tính cách tuy không kiêu căng ngạo mạn, nhưng tính tình cũng là ngay thẳng.
Theo anh thấy, tính nguyên chủ ở trong tiểu thuyết định vị là vai phụ ác độc, nhưng đυ.ng tới cậu ấy muốn tìm quy tắc ngầm với cậu ấy đều là rác rưởi.
Mà vị trước mặt này dẫn mối cùng phạm tội giống nhau khiến người ta chán ghét, cho nên anh nói chuyện thái độ tự nhiên cũng liền không chút khách khí.
Dẫn mối loại này nhận không ra sự người, không nói ra khen ngược.
Nhưng Đinh Duy Khang bị Lâm Yên Nhiên giáp mặt châm chọc như vậy, không chỉ có chột dạ, mà mặt mũi cũng có chút không nhịn được.
Ngoài mạnh trong yếu hắn ta liền trực tiếp lạnh giọng quát lớn Lâm Yên Nhiên, "Cái gì là dẫn mối? Cậu làm công ty mất tiền, trừ gương mặt này ra, cậu còn có ưu điểm gì nữa? Nhân gia Lý tông để mắt cậu là phúc khí của cậu, cũng không nghĩ xem mình có xứng không."
Đinh Duy Khang bị tức muốn hộc máu không đúng tí nào, Lâm Yên Nhiên trên mặt không có biểu tình gì, chỉ cong cong khóe miệng cười khẽ, "Đúng không."
Thấy Lâm Yên Nhiên bình tĩnh như thế, Đinh Duy Khang càng bị kích đến nổi điên.
Nhưng mà ngay lúc hắn ta chuẩn bị tiếp tục chửi ầm lên, lại đột nhiên thanh tỉnh.
Bởi vì hắn ta ý thức được, hôm nay Yên Nhiên phá lệ khác thường.
Trước kia luôn là trầm mặc ít lời, vô luận chuyện gì đều tự mình chịu cái gì cũng đều không nói.
Từ khi tham gia tuyển tú chính là như vậy, lúc trước bởi vì một số sự cố dẫn tới nhân khí* xuống dốc phông phanh còn bị toàn cư dân mạng mắng mỏ, đến chết đều không giải thích.
(*) Nhân khí: Độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ.
Sau lại vì một cái nghi thức cắt băng khánh thành của công ty mà cưỡng bách cậu ấy không đi thi đại học, cậu ấy lại bị cư dân mạng mắng thương tích đầy mình, cũng không thanh minh cho bản thân.
Cuối cùng, bị công ty áp bức lợi dụng hết giá trị, hao hết nhân khí sau lại không hề cho cậu ấy tiếp tục phát hành album, cậu ấy cũng âm thầm chịu đựng.
Phảng phất như chỉ sống ở thế giới của riêng mình.
Hôm nay đột nhiên thay đổi, lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cậu ấy dám đá Lý tổng chạy trốn, Đinh Duy Khang đột nhiên có cái suy nghĩ không tốt.
Yên Nhiên không phải là không muốn sống nữa đi?
Đầu óc Đinh Duy Khang lập tức thổi qua tin tức mà sáng nay hắn ta nhìn thấy, nói là có một idol ở xứ sở kim chi bất kham bị quy tắc ngầm nên trực tiếp chọn nhảy lầu, sợ Yên Nhiên thật sự bị kích đến một bước kia, hắn ta liền vội vã, ngữ khí mềm bắt đầu dỗ ngọt anh.
"Yên Nhiên, vừa rồi ngữ khí Đinh ca có chút nặng nề, cậu dừng để trong lòng. Tôi biết cậu hiện tại sinh khí, nhưng tốt xấu chúng ta cũng cộng sự năm năm, tôi còn có thể hại cậu sao? Tôi này hết thảy không phải đều là vì tốt cho cậu sao!"
Đinh Duy Khang mặt không đổi sắc nói dối xong, lại cố ý làm ra bộ dáng quan tâm, "Cậu không phải là muốn phát hành album sao? Công ty chúng ta là tiểu xưởng, không có năng lực này, nhưng nhân gia Lý tổng luôn có a! Cậu đi hỏi thăm, đường đường là nhà sản xuất cao cấp của trang web EC, chịu trách nhiệm về ngành giải trí của tập đoàn EC, tài nguyên cái gì không có? Hiện tại cậu chỉ cần nhịn một chút, nhắm mắt lại bồi hắn ngủ một đêm, không phải chuyện đơn giản sao!"
Xem Đinh Duy Khang dùng kỹ thuật diễn vụng về của hắn ta để diễn "Vì tốt cho cậu" trước mặt mình, Lâm Yên Nhiên thiếu chút nhịn cười không nổi.
Đinh Duy Khang vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Yên Nhiên, hắn ta biết Yên Nhiên tính tình mềm, lỗ tai cũng mềm đặc biệt dễ lừa, thấy đối phương vẫn chưa buông tha, hắn ta tiếp tục dỗ ngọt, "Yên Nhiên, cậu cũng đừng chết não đó, hơn nữa tôi thấy tài khoản cậu cũng không còn tiền, nhiệt độ thì quá đi xuống, âm nhạc dù sao cũng phải làm a, thức thời, đêm nay cùng tôi đi khách sạn Minh Châu cùng Lý tổng ăn một bữa cơm, nói một lời xin lỗi được không? Ông ấy vẫn chưa phong sát cậu, chính là trong lòng còn có cậu, biết không?"
Âm nhạc là thứ Yên Nhiên coi trọng nhất, tiền lại là thứ Yên Nhiên cần nhất lúc này, vì thế Đinh Duy Khang cố ý đem cả hai chuyện đều nhắc tới, nhìn như quan tâm, trên thực tế lại đang âm thầm bức đối phương thỏa hiệp.
"Cấp trên vốn dĩ rất tức giận, lập tức sẽ kiện cậu vi phạm hợp đồng, là Lý tổng người ta đại nhân đại lượng tạm thời áp xuống cho cậu. Tiểu tổ tông, nghe lời tôi, chỉ cần đêm nay cậu đi ăn một bữa cơm nói lời xin lỗi, hết thảy tất cả liền đều hảo."
Đinh Duy Khang khuyên mãi, nhìn như đang cầu xin Lâm Yên Nhiên, kỳ thật trong lòng là chắc chắn anh sẽ thỏa hiệp vì thực tế.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên đối phó với loại tiểu minh tinh này, hắn ta kinh nghiệm quả thực phong phú.
Bất quá lần này Đinh Duy Khang lại thất thủ.
"Không đi."
Lâm Yên Nhiên gọn gàng dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Đinh Duy Khang.
Ngữ khí kiên quyết lại lạnh nhạt.
Đinh Duy Khang sững sờ tại chỗ hiển nhiên là chưa có phản ứng lại.
"Yên Nhiên, cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, tôi không đi." Lâm Yên Nhiên lặp lại từng chữ một, sau đó liếc nhìn đối phương qua khóe mắt, hạ lệnh đuổi khách, "Anh có thể đi rồi."
Trước nay đều ở trước mặt Yên Nhiên tác oai tác oái, Đinh Duy Khang thiếu chút nữa một hơi thở cũng không nổi.
Hắn ta nói nhiều như vậy, Yên Nhiên thế nhưng nghe như hắn ta đánh rắm??
Hơn nữa bảo hắn ta đi một mình, hắn ta làm sao dám!!
Thấy đối phương thậm chí không muốn nhìn hắn ta lần nữa, lại nghịch điện thoại, Đinh Duy Khang hung hăng trừng mắt, liếc Yên Nhiên một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu tốt nhất nghĩ kỹ hậu quả khi làm như vậy."
Lâm Yên Nhiên đầu cũng không nâng, nhàn nhạt nói, "Tôi nghĩ rất rõ ràng."
Đinh Duy Khang tức giận không nói, đứng bên cạnh Lâm Yên Nhiên trong chốc lát, phát hiện đối phương thái độ kiên quyết, xác thật là không hề thay đổi, mới hừ lạnh một tiếng uy hϊếp hắn, "Chúng ta chờ xem."
Lâm Yên Nhiên gợi lên khóe môi, mỉm cười, "Tốt. Tôi chờ."
Cánh cửa phòng bệnh bị Đinh Duy Khang hung hăng đóng sầm, phát ra tiếng vang thật lớn.
Lâm Yên Nhiên không phản ứng, cũng không bị dọa trước lời uy hϊếp của hắn ta, trực tiếp đem đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi cùng Đinh Duy Khang lưu lại.
Oánh Oánh thấy Đinh Duy Khang đi mới dám tiến vào, thấy đối phương vừa rồi phát hỏa lớn như vậy, cô khẩn trương lại lo lắng.
"Ca, Đinh Duy Khang vừa rồi hình như rất tức giận."
Lâm Yên Nhiên gật đầu, không để bụng, "Không có việc gì."
Anh cho Oánh Oánh một cái ánh mắt an tâm, lại không cùng cô nói cụ thể đã xảy ra cái gì.
"Em giúp anh tìm máy tính tới."
Oánh Oánh không nhận ra làm thế nào mà chủ đề giữa cô và Lâm Yên Nhiên lại thay đổi nhanh như vậy, trong mắt đầy nghi hoặc.
Máy tính??
Oánh Oánh: "Ca, anh muốn muốn máy tính làm gì?"