Cao Vũ cười nhạo đem tờ lời trên tay ném xuống, "Hắn tới hữu dụng? Hát và nhảy toàn phế, chẳng lẽ cậu còn cảm thấy hắn thật sự có thể giúp được chúng ta?"
Lâm Yên Nhiên đi đến cửa phòng huấn luyện, vừa vặn nghe được những lời này của Cao Vũ.
Cao Vũ đưa lưng về phía cửa, khi nói chuyện căn bản không thấy được Lâm Yên Nhiên phía sau.
Nhưng những thực tập sinh khác lại không giống, bọn họ vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy lão sư cùng nhân viên công tác đã đứng ở cửa, sửng sốt một lát, lập tức hoang mang rối loạn lập tức đứng dậy cúi đầu chào.
"Yên Nhiên lão sư anh, anh tới rồi."
"Hoan nghênh hoan nghênh."
Tình huống quá đột ngột, mỗi người còn chưa kịp thu lại cảm xúc của mình, ngữ khí cùng biểu cảm cực kỳ mất tự nhiên.
Cao Vũ trước còn không sợ trời không sợ đất, sau khi nghe được hai chữ Yên Nhiên, giống như bị sét đánh, chột dạ cúi đầu, trực tiếp sững sờ tại chỗ không nhúc nhích.
Lâm Yên Nhiên tầm mắt đảo qua trên mặt mỗi người, thấy đám thực tập sinh vẻ mặt đều là thấp thỏm sợ mình tức giận, liền cong cong khóe miệng, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ.
"Mọi người đều đã làm việc chăm chỉ, việc luyện tập của các bạn có tiến triển tốt không?"
Trên mặt anh lộ ra một nụ cười ôn hòa đạm nhiên, thái độ hoà nhã, ngữ khí thân thiện, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Thấy Lâm Yên Nhiên không quan tâm lắm, các thực tập sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc nếu lão sư keo kiệt một chút, sẽ cùng Cao Vũ trực tiếp nháo lên, kế tiếp bọn họ không những không thể ghi hình mà còn không thể tiếp tục luyện tập.
Cao Vũ bị Kim Yên lặng lẽ kéo kéo áo lúc này mới định thần lại, vô cùng chột dạ hắn hiện tại căn bản không dám nhìn thẳng mặt Lâm Yên Nhiên, chỉ có thể cùng Kim Yên không chớp mắt đi đến một góc muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.
Nhưng mà hắn mới vừa đi đến góc chuẩn bị ngồi xuống, lại thấy Lâm Yên Nhiên đã đứng trước tường gương trong phòng luyện tập, vỗ vỗ tay với mọi người.
"Trước tiên đem thành quả luyện tập của hôm nay tập một chút đi."
Nhóm thực tập sinh vừa nghe, lập tức bắt đầu k.êu rên.
"Lão sư không được, chúng ta sẽ không."
"Luyện tập cũng chưa tốt, hiệu quả rất kém."
"Cho chúng em luyện tập nhiều hơn đi, em còn không nhớ được lời bài hát......"
Lâm Yên Nhiên lắc đầu, "Cùng nhau tập một lần, tôi nhìn xem hiệu quả."
Trước khi các thực tập sinh lại nói, Lâm Yên Nhiên tiếp tục nói thêm, "Tôi muốn hiểu tình hình hiện tại của các bạn trước."
Ánh mắt xinh đẹp của anh nhìn về phía mọi người, mang theo ý cười, ngữ khí vẫn ôn hòa, nhưng sau khi mọi người bắt gặp tầm mắt anh liền lập tức không dám tìm cớ cho chính mình.
Lúc này vị lão sư trước mặt bọn họ này, trên người mơ hồ có một loại khí tràng, như có ma lực, khiến người ta không tự chủ được muốn ngoan ngoãn nghe lời.
Các thực tập sinh không dám lẩm bẩm nữa, sau khi âm nhạc bắt đầu, liền nhảy theo nhịp.
Trừ bỏ mấy cá biệt miễn cưỡng có thể hát và nhảy toàn bộ, những thực tập sinh còn lại đều gặp rất nhiều vấn đề.
Mà Lâm Yên Nhiên đứng ở phía trước mọi người, cho nên khi mỗi người biểu diễn sai, đều xem rành mạch ở trong mắt.
Lộ Thiên Lãng chỉ có thể hát, động tác vũ đạo một cái cũng không nhớ được.
Kỷ Soái thì ngược lại, chỉ nhảy theo mọi người, miệng lại không hề nhúc nhích.
Ba rapper Phạm Tưởng, Cao Vũ, Kim Lộ Thần hát nhảy hợp nhau tới sau liền không có một câu nào trong tiết tấu.
Hạ Tinh Tinh cùng Nhậm Sở Hi càng không phải nói, luống cuống tay chân, mơ màng hồ đồ, như chèo trong nước và lội qua cánh đồng...
Rõ ràng, nếu không có sự hướng dẫn chuyên môn của giáo viên thanh nhạc và vũ đạo, nhóm thực tập sinh này gần như chẳng làm nên trò trống gì trong ngày hôm nay.
Hiện tại đã là buổi tối, thời gian còn không tới hai ngày nữa, với trạng thái này hoàn toàn không có cách nào để biểu diễn trên sân khấu.
Sau màn trình diễn, không thực tập sinh nào lên tiếng, tất cả đều cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.
Họ biết rõ ràng mình ở trình độ nào, không cần lão sư phê bình họ cũng biết hiệu quả sẽ là cái gì, hơn nữa trong phòng luyện tập còn có tường kính, nhất cử nhất động của bọn họ đều có thể thông qua tường kính xem rõ ràng.
Nghe nói toàn bộ người tổ Bùi Lạc cách vách đã có thể hát và nhảy theo nhạc đệm, trong khi tổ chính mình còn đang dừng lại ở giai đoạn hát không đều nhảy cũng không chỉnh tề......
Tất cả bọn họ hầu như cả ngày cũng chưa được nghỉ ngơi, nhưng kết quả vẫn tệ như vậy.
Các thực tập sinh ảo não ngồi dưới đất, sinh khí lại ủy khuất.
"Thực xin lỗi."
"Tại sao tôi phế vật như vậy......"
"Chúng ta thật sự còn có thể biểu diễn trên sân khấu sao?"
"Lão sư chúng em thật sự không thể......"
Vừa mới bắt đầu còn có người nhỏ giọng nói chuyện, càng về sau mọi người càng nói càng thảm đơn giản liền không muốn lại mở miệng.
Trong phòng lập tức lâm vào một mảnh yên lặng chết chóc.
Lâm Yên Nhiên lẳng lặng nghe mọi người oán giận, cũng không mở miệng, chỉ một tay chống cằm như suy tư gì.
Thấy Lâm Yên Nhiên trầm mặc không nói lời nào, các thực tập sinh trong lòng không khỏi lo lắng, sợ anh sẽ phê bình mọi người không nỗ lực.
Nhưng mà, hành động kế tiếp của Lâm Yên Nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Anh vươn tay phải, khom lưng đem từng thực tập sinh uể oải ỉu xìu trên mặt đất kéo lên.
Cuối cùng Lâm Yên Nhiên đưa tay về phía Cao Vũ.
"Đứng lên."
Cao Vũ đối diện tầm mắt Lâm Yên Nhiên, thấy anh còn muốn dắt mình, trên mặt trắng đỏ một một trận.
Cuối cùng hắn không dám vươn tay, chỉ có thể vội vàng vỗ vỗ mông chính mình đứng dậy.
Thấy mọi người lại đứng thẳng dậy, Lâm Yên Nhiên trầm giọng hỏi họ.
"Các cậu nói cho tôi, cứ cam tâm từ bỏ như vậy sao?"
Cam tâm từ bỏ như vậy sao?
Các thực tập sinh ở trong lòng yên lặng hỏi chính mình.
Đương nhiên không cam lòng!
Ngay cả khi kết quả cuối cùng là thực sự bị loại, bọn họ cũng không cam lòng làm theo phương thức như vậy.
Nhưng đối thủ của bọn họ thật sự quá mạnh......
Ngay khi ý tưởng này nảy ra trong đầu các thực tập sinh, liền nghe được Lâm Yên Nhiên hỏi họ "Nếu chính mình còn không tin chính mình, thì khán giả và fans nên dùng cách gì để chống đỡ sự tin tưởng của họ đối với các cậu?"
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên gật gật đầu với bọn họ, đáy mắt hơi hơi gợi lên vài phần ý cười "Tuy rằng mỗi người trong tổ chúng ta ít nhiều đều có chút vấn đề, nhưng những vấn đề này hoàn toàn có thể thông qua luyện tập lặp đi lặp lại để giải quyết. Đối với chúng ta, chỉ cần tìm được phương pháp, hát và nhảy đều có lối tắt để đi, chúng ta còn có thời gian, còn kịp."
Chúng ta còn có thời gian, còn kịp.
Dưới loại tình huống căng thẳng này, những tín hiệu tích cực vẫn là cách động viên hiệu quả nhất.
Không ít thực tập sinh sau khi nghe xong, đáy mắt dần dần lại bốc cháy lên ánh sáng kiên cường.
Lâm Yên Nhiên sau khi thấy khí thế mọi người cuối cùng không còn thấp như vậy, liền không lãng phí thời gian, trực tiếp chỉ ra vấn đề.
"Lời bài hát và vị trí các cậu đã thương lượng phân phối như vậy sao?"
Các thực tập sinh gật đầu.
Điều đầu tiên bọn họ làm vào buổi sáng là phân công part từng người.
Mặc dù thời điểm tách lời bài hát có nhiều khó chịu và ý kiến trái chiều nhưng bởi vì thời gian cấp bách, mọi người không muốn lãng phí thời gian vào việc này, nên thỏa hiệp với nhau, tạm chấp nhận phân phối.
Lâm Yên Nhiên rõ ràng không ủng hộ việc phân phối như vậy.
Vì thế anh cầm lấy một bút, viết lên cuốn sách lời bài hát, một lần nữa đem lời bài hát chia làm các part khác nhau.
"Có thể mọi người có thể cảm thấy rằng màn trình diễn của chúng ta rất bất hòa, không có cảm giác hòa nhập."
Các thực tập sinh gật đầu đồng ý ngay lập tức, đây là vấn đề mà họ đã nhận thấy từ trước nhưng chưa thể giải quyết được.
Làm lão sư, Lâm Yên Nhiên cho bọn họ một biện pháp giải quyết.
"Tôi đề nghị mọi người nên phân phối lại lời bài hát."
Ngay sau khi ý kiến này được đưa ra, nhiều thực tập sinh đã lộ rõ vẻ mặt rất khó xử.