Chương 26

Vì thế trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Yên Nhiên đem hộp mở ra.

Vài giây sau, một bồn ngâm chân mới tinh xuất hiện trước mặt mọi người ~

Tại hiện trường sau khi mọi người xem rõ món quà là gì, toàn bộ kinh ngạc đến ngây người.

Lâm Yên Nhiên thấy các thực tập sinh đều kinh ngạc, liền giải thích cho mọi người tại sao mình lại lấy bồn ngâm chân làm quà tặng.

"Các bạn ngày thường tập nhảy, luyện tập đều tương đối vất vả, buổi tối trước khi ngủ ngâm chân một chút có thể giảm mệt mỏi, giúp dễ ngủ hơn."

Nói xong anh lại đến góc phòng đem một cái hộp lớn khác mở ra, từ bên trong lấy ra rất nhiều túi thuốc bắc ngâm chân.

Lâm Yên Nhiên đặt một gói vào tay Hạ Tinh Tinh, "Buổi tối cậu ngủ không ngon và dễ bị mất ngủ. Có thể dùng cái này để xoa dịu thần kinh."

Thấy người thần tượng quan tâm nhất là mình, Hạ Tinh Tinh vui mừng khôn xiết.

Bởi vì quá mức cao hứng, quên luôn hỏi thần tượng làm sao biết mình buổi tối dễ mất ngủ.

Kế tiếp Lâm Yên Nhiên lại đem một túi ngâm chân khác đưa cho Kỷ Soái "Cậu có cơ địa dễ nổi mụn, có thể dùng trà túi lọc, hoa cúc, hạt cassia và kim ngân hoa này để thanh nhiệt, trừ hỏa."

Dứt lời anh lại lấy ra một túi ngâm chân ngải cứu phân phát cho những người còn lại trong đội.

"Cái này loại bỏ độ ẩm."

Sau đó lấy ra một gói khác.

"Điều này làm giãn kinh mạch và lưu thông máu."

Sau đó lại lấy một túi khác.

"Cái này an thần dưỡng sinh......"

Lâm Yên Nhiên phân phát các túi ngâm chân đâu vào đấy nghiễm nhiên như một bậc thầy chăm sóc sức khỏe, đối với mỗi tác dụng của từng túi ngâm chân như lòng bàn tay, phảng phất như anh đã đem mỗi một túi đều tự mình thử qua!

Đạo diễn đang dán mắt vào màn hình để theo dõi quá trình quay của của nhóm Lâm Yên Nhiên, đã vô cùng động tâm khi nghe Lâm Yên Nhiên giới thiệu!

Ông quay đầu nhìn nhân viên trẻ tuổi bên cạnh, "Túi ngâm chân thật sự có ích như vậy sao? Tôi cũng đi mua mấy túi thử xem."

Nhân viên trẻ tuổi:????

"Ngài cảm thấy ở tuổi của tôi có thể hiểu được điều này??"

Đạo diễn chỉ chỉ Lâm Yên Nhiên trong ảnh "Yên Nhiên so cậu ít tuổi hơn, còn rất hiểu biết."

Nhân viên trẻ tuổi chống lại xúc động muốn trợn trắng mắt: Tôi con mẹ nó......

Không hiểu biết liền không hiểu biết đi, đạo diễn như thế nào còn công kích tuổi tác!!

Nhân viên trẻ tuổi trong lòng yên lặng phun tào, sau đó nhìn lướt qua chiếc bình giữ ấm trong màn ảnh Lâm Yên Nhiên mang theo mỗi ngày, trong lòng không khỏi bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi tương tự của đạo diễn.

Yên Nhiên tuổi còn trẻ như vậy, làm sao có thể chú ý chăm sóc sức khỏe hơn người trung niên!

Những chiếc túi ngâm chân mà Lâm Yên Nhiên mua đều là căn cứ theo thể trạng của từng người trong tổ.

Chờ anh giới thiệu xong, nhóm thực tập sinh mỗi người tiến lên để lấy bồn ngâm chân cùng túi ngâm chân của họ đi.

Trong số mười lăm người, có người cảm thấy kinh ngạc với món quà này, có người cảm thấy vui vẻ, có người thì vô cùng thất vọng, che dấu như thế nào cũng không che dấu.

Cao Vũ cùng Kim Lộ Thần nhìn nhau bất đắc dĩ cười cười.

Suy nghĩ chân thật nhất trong lòng là muốn vứt bỏ ngay thứ đáng xấu hổ này.

Nhưng vì ngại có camera quay lại toàn bộ quá trình, cho nên bọn họ không thể không nhếch lên khóe miệng giả vờ rất vui vẻ để nói lời cảm ơn với Lâm Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên nhìn biểu tình của bọn họ trong mắt, nhưng cũng không nói gì.

Anh có thể hiểu những thực tập sinh này cảm thấy món quà này không hợp thời trang như thế nào.

Nhưng hiện tại, món quà này là thiết thực nhất và phù hợp nhất với họ và với mức giá mà anh có thể mua được.

Rốt cuộc, số dư thẻ ngân hàng của anh hiện tại cũng chỉ có bốn chữ số.

Số tiền cho những món quà này vẫn là tất cả số tiền thù lao hôm qua quay quảng cáo tuyên truyền giao thông.

Ngay sau khi tiền đến thẻ, anh còn không để nó nóng, liền trả cho người bán hàng.

Trong số thực tập sinh tại hiện trường, vui vẻ nhất chính là Hạ Tinh Tinh, rốt cuộc làm fans trung thành của Yên Nhiên, thần tượng đưa cái gì cậu cũng đều thích.

Cậu vui vẻ ôm túi ngâm chân, lập tức muốn đi múc nước ngâm chân.

"Tuyển quản tỷ tỷ, em có thể lập tức dùng thứ này sao? Hôm qua em học vũ đạo một ngày, đã kiệt sức rồi."

Sau khi tuyển quản đồng ý, Hạ Tinh Tinh liền lập tức đi thực tiễn.

Thấy bên này quay chụp đã hoàn thành, các thực tập sinh tổ khác cũng chạy lại xem quà của bọn họ.

Kết quả nhìn thấy Hạ Tinh Tinh cao hứng phấn chấn vội vàng đi ngâm chân, sau khi phản ứng lại Yên Nhiên đã tặng gì cho đội viên, liền lập tức tản ra.

Vì thế chuyện Yên Nhiên tặng bồn ngâm chân cùng túi ngâm chân, lập tức lan truyền trong tất cả các thực tập sinh.

Ở góc chết mà cameras không quay được, không ít người vây lại một chỗ bàn tán về sự việc hôm nay, sau đó chọc cho mọi người ai cũng bật cười thích thú.

"Đúng là nghèo không lên được sân khấu."

"Cười chết tôi, Yên Nhiên tặng quà gì vậy?, thật là low* a."

(*) Low ở đây chỉ người thấp hèn

"Tôi cho rằng album mà Hàn Triết đưa chúng tôi là rác rưởi nhất, không nghĩ tới còn có cái rác rưởi hơn."

Tuyên Diệc Hàm vừa vặn đi ngang qua, liền bị mọi người lôi kéo nghe bát quái.

"Đừng nói như vậy, kỳ thật anh ấy cũng có tâm, chẳng qua......" Tuyên Diệc Hàm không có hảo ý cười cười, "Đây là bởi vì thẩm mỹ và sở thích cá nhân kém, chúng ta không khống chế được."

Cậu ta sau khi ở sự kiện vòng cổ kia bị té nhào, trong lòng kỳ thật khó chịu Lâm Yên Nhiên đến chết.

Hôm nay thấy đối phương tặng quà mất mặt như vậy, Tuyên Diệc Hàm ước gì có thể cùng mọi người cười trào phúng hắn.

Nhưng lúc trước cậu ta đổ oan Lâm Yên Nhiên trộm đồ bị tổ tiết mục cảnh cáo, gần đây chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi điệu thấp làm người.

Vì thế, chỉ có thể ở trong góc cùng người một nhà như vậy âm dương quái khí nội hàm Lâm Yên Nhiên.

Sau khi Tuyên Diệc Hàm nói chuyện, có người hâm mộ nhìn về phía cậu ta đầy ghen tị, "Vẫn là lão sư của các cậu tốt, đưa bánh kem trà sữa cùng cái lẩu nhỏ, mấy món ăn vặt này nhiều thực dụng, vẫn là anh Bùi chu đáo."

Tuyên Diệc Hàm đắc ý cười cười, nhưng lời nói ra miệng lại là "Cũng còn tốt đi, vẫn là sản phẩm dưỡng da của tổ các cậu đắt và thực dụng hơn, sau này đến ký túc xá của tôi, tôi sẽ cho các cậu ít đồ ăn vặt."

Những đồ ăn vặt này, đều là bởi vì cậu ta muốn ăn, Bùi Lạc mới nhờ danh nghĩa này đưa tới tổ bọn họ.

Sau khi mọi người ăn tối xong, tập mới của chương trình liền bắt đầu ghi hình.

Các thực tập sinh được nhóm chương trình gọi đến sảnh trường quay, và sau đó đạo diễn xuất hiện trước mặt họ.

"Xin chào các bạn thực tập sinh, mấy ngày không gặp, cảm giác các bạn lại trưởng thành lên không ít."

Đạo diễn đứng giữa trung tâm sân khấu, nhìn lướt qua tất cả mọi người có mặt, cả người cười tủm tỉm có vẻ hết sức hòa ái.

Nhưng mà nụ cười này của ông, trong mắt các thực tập sinh, lại mang theo vài phần dự cảm xấu, cảm giác tùy thời có thể đào một vài cái hố cho họ.

Kết quả dự cảm của mọi người thật đúng là không sai, kế tiếp đạo diễn tuyên bố quy tắc thi đấu mới nhất của kỳ này quả thật là muốn mạng.

"Tiếp theo, các bạn sẽ phải đối mặt với màn công diễn đầu tiên của mình." Đạo diễn cố ý dừng một chút, mới chậm rì rì nói "Lần công diễn này cùng trước đây khác nhau, vào ngày biểu diễn tất cả màn trình diễn của các thực tập sinh sẽ được phát sóng trực tiếp cho người xem."

Nghe được từ "trực tiếp", các thực tập sinh đều sợ ngây người.

Không chỉ có thực tập sinh, mà nhóm lão sư cũng kinh ngạc.

Đường Đường vội vàng vỗ vỗ Lâm Yên Nhiên bên cạnh, hai tay không khỏi lộ ra vẻ khó tin.

"Quy tắc này cũng thật k.ích thích á......"

Lâm Yên Nhiên gật đầu với nàng "Có tính khiêu chiến rất lớn."

Không chỉ là cho thực tập sinh, mà còn cho lão sư.

Những tập đầu tiên đều đã thu và phát sóng, nếu thu và phát chưa tốt có thể chỉnh sửa, nếu hát chưa hay có thể chỉnh sửa âm thanh.

Nhưng nếu là phát sóng trực tiếp, là cái dạng gì thì ra cái dạng đó, có sai sót gì thì khán giả xem là thấy hết, không có cơ hội cứu vãn không có bất cứ cơ hội để bù đắp.