Chương 17

Vốn Lâm Yên Nhiên bản tính là chăm chỉ hiếu học, anh liền lập tức cùng đối phương thảo luận về mặt học thuật "Trang điểm như thế nào làm được xem là bán vĩnh viễn?"

(*Trang điểm bán vĩnh viễn là phương pháp áp dụng các loại mực vào dưới lớp da giúp cho lông mày-môi-mí đẹp tự nhiên nhất. Sắc tố ở đây có sự đa dạng, đảm bảo chất lượng. Sở dĩ nó được gọi là bán vĩnh viễn vì chỉ sau một thời gian dài, màu mực sẽ bong ra và bạn cần phải dặm lại để có màu sắc như mới.)

Anh biết về lông mày bán vĩnh viễn, nhưng còn trang điểm bán vĩnh viễn thì là như thế nào?

Kỷ Soái vừa thấy Yên Nhiên thế nhưng cùng mình nghiêm túc thảo luận, thiếu chút nữa cười phun.

"Không có, không có, biện pháp tu từ khoa trương, chỉ là biện pháp tu từ khoa trương mà thôi, đại khái chính là nói về sau anh hãy tạo hình như hôm nay, vì lợi ích của nhan cẩu chúng ta."

Dứt lời Kỷ Soái nhìn lướt qua sợi dây chuyền trên cổ Lâm Yên Nhiên, thổi một cái rắm cầu vồng trong sự ngạc nhiên "Oa lão sư, vòng cổ này của anh là hàng mới của K gia ạ? Hình như em đã thấy nó ở đâu đó rồi, cùng phối với quần áo hôm nay của anh thật là tuyệt."

Khi Kỷ Soái đang nói những lời này, vừa lúc Tuyên Diệc Hàm cùng nhóm bạn cùng phòng cậu ta liền từ chỗ ngoặt ra, đi tới phía sau Lâm Yên Nhiên và những người khác..

Mặc dù bốn người trong ký túc xá của họ được chia thành nhiều nhóm khác nhau, nhưng bất quá bởi vì mối quan hệ tốt, họ vẫn đợi nhau trở về ký túc xá.

Nghe được Kỷ Soái nói về vòng cổ, Tuyên Diệc Hàm lập tức dừng bước chân.

Ngay từ đầu cậu ta cũng không có nói lời nào, mà chờ camera quay cậu ta mới gọi lại Lâm Yên Nhiên đã đi xa.

"Yên Nhiên lão sư."

Tuyên Diệc Hàm chạy chậm đến trước mặt Lâm Yên Nhiên ngăn đường đi.

"Yên Nhiên lão sư." Tuyên Diệc Hàm tầm mắt dừng trên vòng cổ, "Nghe nói vòng cổ của anh là hàng mới của K gia, tôi rất thích nhãn hiệu này, có thể phiền toái anh cho tôi mượn xem một chút được không?"

Tuyên Diệc Hàm không ngốc, biết mình không thể quá trực tiếp. Vì thế liền thiết kế cho mình một cái kịch bản hoàn hảo, quay nhiều góc để đào một cái hố cho Lâm Yên Nhiên.

Sau khi nói xong, cậu ta nhìn vào mắt Lâm Yên Nhiên, trong mắt ẩn ẩn một tia trả thù mờ nhạt.

Cậu ta không thể không nghĩ đến điều gì đó từ thời nghèo khó của chính mình.

Lúc trước, cha mẹ nuôi phế vật thiếu một đống nợ cờ bạc, mỗi ngày về đều là đánh mắng cậu ta, không chỉ có uy hϊếp mà còn không cho cậu ta đi học, mỗi ngày về nhà đều không cho cậu ta cơm ăn.

Có một lần cậu ta đói đến mức đi đến một cửa hàng tiện lợi và ăn trộm bánh quy.

Kết quả nhất cử nhất động của cậu ta lại bị Yên Nhiên cũng đang mua đồ nhìn thấy được.

Đối phương giúp cậu ta thanh toán tiền, lúc sau lại cao ngạo giáo dục cậu ta, "Nếu là thiếu tiền, có thể dạy một khóa học bổ túc cho tôi, tôi sẽ xin bố mẹ trả tiền lương cho cậu. Nhưng về sau chuyện như vậy......Đừng làm nữa, thành tích của cậu tốt như vậy, bị người khác phát hiện sẽ ảnh hưởng tiền đồ. Lần này, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật......"

Ngay lúc đó Tuyên Yên Nhiên nói nhẹ nhàng như vậy, cao cao tại thượng hoàn toàn không biết gì về những đau khổ của thế giới.

Tuy rằng đối phương hảo tâm giúp mình, nhưng cậu ta lại vô cùng hâm mộ cùng ghen ghét Tuyên Yên Nhiên phế vật này.

Ghen ghét hắn có ba mẹ có tiền như vậy, ghen ghét hắn có gia đình giàu có như vậy.

Ngay cả khi thành tích hắn kém như vậy một chút ưu tú cũng không có, lại như cũ có thể làm một tiểu thiếu gia vô tư, căn bản không cần vì tiền và sinh tồn mà phiền não.

Bất quá 6 năm qua đi, không nghĩ tới hiện giờ phong thuỷ lại xoay chuyển, người lúc trước đứng trên đạo đức cao giáo dục mình, hiện tại lại làm tất cả những việc mình đã làm.

Lần này thân phận của bọn họ thay đổi, cậu ta cũng rất muốn trải nghiệm cảm giác thế nào là cái loại cảm giác đứng trên đỉnh cao đạo đức.

Đường bị Tuyên Diệc Hàm chặn, Lâm Yên Nhiên liền dừng lại kêu không tới.

Kẻ không thiện thì đến, kẻ thiện thì không đến, đặc biệt là Tuyên Diệc Hàm loại người bày nhiều trò như vậy, nhắc tới sợi dây chuyền trước bao nhiêu máy quay, Lâm Yên Nhiên tuy không biết cậu rốt cuộc muốn làm sao, nhưng anh cũng hiểu rằng nhất định phải có chuyện.

"Có gì thì nói thẳng."

Lâm Yên Nhiên lười cùng cậu ta làm điều vô nghĩa.

Tuyên Diệc Hàm thấy đối phương cư nhiên không nói, liền nhấn mạnh lại một lần, "Chính là cảm thấy vòng cổ của anh rất đẹp, muốn mượn để xem......"

Lâm Yên Nhiên cười nhạo, "Cậu muốn nhìn thì tôi liền cho cậu mượn?"

Cậu ta cho rằng mình là ai?

Tuyên Diệc Hàm đứng trước Lâm Yên Nhiên, thiếu chút nữa bị ánh mắt của anh dọa sợ.

Kể từ khi đối phương được bố mẹ chính mình đưa vào trung tâm cai nghiện Internet, cậu ta chưa bao giờ nói chuyện với anh một cách gần gũi như vậy.

Vốn dĩ cậu ta cho rằng Tuyên Yên Nhiên mấy năm nay trải qua thất vọng nghèo túng như vậy, khi lại lần nữa đối mặt với cậu ta, đối phương sẽ cảm thấy tự ti.

Nhưng khi tầm mắt của đối phương vừa mới lướt qua, lại khiến cậu ta như bị gạt ra ngoài, dường như đoán được hết suy nghĩ của cậu ta.

Tuyên Diệc Hàm trong lòng thầm tự nhủ rằng Yên Nhiên thật ngu xuẩn sẽ không bao giờ hiểu được.

Tuyên Diệc Hàm vừa định mở miệng, nhưng cẩu liế.m Phương Túc theo sau tới lại nhịn không được.

"Tôi không quan tâm anh có cho mượn nó hay không, tôi chỉ muốn hỏi xem chiếc vòng cổ của anh có nguồn gốc như thế nào."

Phương Túc cũng là một tiểu thiếu gia phú nhị đại, vốn là tới chơi muốn ghi hình một kỳ liền đi, không nghĩ tới lại gặp Tuyên Diệc Hàm ôn nhu đáng yêu giống tiểu bạch thỏ.

Hắn cùng thực tập sinh khác không giống nhau, chính mình ỷ vào điều kiện gia đình không tồi, hơn nữa cũng không có khát vọng xuất đạo, liền không sợ làm mất lòng lão sư.

Cho nên vừa rồi thấy Lâm Yên Nhiên dùng thân phận lão sư của mình để đàn áp Tuyên Diệc Hàm, ngay khi tức giận nổi lên, hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Editor: Đm luôn đấy!!! Mắt chó nào của cậu thấy Yên Nhiên ăn hϊếp Tuyên Diệc Hàm:)))))

Mà Tuyên Diệc Hàm bên cạnh, vốn định thực hiện chiến lược đi đường vòng, nhìn thấy Phương Túc trực tiếp lao tới làm hỏng kịch bản của mình, liền trợn tròn mắt.

Bất quá, cậu ta nghĩ đi nghĩ lại, ở trước màn ảnh ác nhân đã có Phương Túc làm, cậu ta liền có thể đem chính mình lui, ngầm đồng ý với hành vi đối phương.

Tuyên Diệc Hàm nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Phương Túc "Phương Túc...... Đừng, nơi này còn có máy quay......"

Hảo gia hỏa, nhìn thấy Tuyên Diệc Hàm bị kẻ ác trộm đồ ủy khuất như vậy, còn muốn suy xét mặt mũi đối phương, Phương Túc càng nhịn không nổi.

"Tôi không quan tâm có máy quay gì hay không, tôi chỉ biết chiếc vòng cổ này tôi rất quen mắt.

Phương Túc trực tiếp nói lời này làm Lâm Yên Nhiên minh bạch ý đồ một đám người Tuyên Diệc Hàm.

Bọn họ đây là hoài nghi mình trộm vòng cổ bọn họ.

Lâm Yên Nhiên bình tĩnh liếc nhìn Tuyên Diệc Hàm một cái, không khỏi cười lạnh.

Biết nơi này có nhiều máy quay như vậy còn chọn thời điểm này đến tìm mình, hoài cái tâm tư sợ người nhìn không ra?

Ban đầu anh cho rằng Tuyên Diệc Hàm khí vận chi tử, còn là vai chính, nên chỉ số thông minh cùng phương diện nhân phẩm nói như thế nào cũng nên miễn cưỡng không có trở ngại.

Không ngờ, anh vẫn là đánh giá quá cao cấu hình của vai chính vạn nhân mê trong cuốn tiểu thuyết Mary Sue này.

Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao tác giả lại sắp xếp nhiều chó liế.m như vậy cho Tuyên Diệc Hàm.

Xét cho cùng, nếu bản thân vai chính thực sự đủ mạnh, cũng không cần phải dựa vào những cẩu liế.m đó để bật đèn xanh cho mình hết lần này đến lần khác để hộ tống.

Biết rằng đối phương muốn đào hố mình, Lâm Yên Nhiên cũng phải đào cho đối phương một cái hố.

"Quen mắt? Cậu nhìn thấy ở nơi nào?"

Phương Túc: "Hàm Hàm cũng có một cái."

Lâm Yên Nhiên mặt không chút cảm xúc, "Thì sao?"

"Chiếc vòng cổ đó là phiên bản giới hạn toàn cầu nơi này chúng ta cũng chỉ Hàm Hàm mới có."

Phương Túc lại nói, "Lúc trước cậu ấy đã từng đeo, rất nhiều người cũng nhìn thấy."