—— Nhặt một bảo bối? Trợn tròn mắt nói dối?
Lâm Yên Nhiên cũng nhìn lại.
—— Bằng không? Nơi này nhiều ảnh như vậy.
Hai người trao đổi một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, họ mỉm cười đầy ẩn ý với nhau mà không hề phá vỡ.
Lâm Yên Nhiên đột nhiên phát hiện ra một điều rất kỳ diệu.
Anh cùng Cố Tư Nghiệp mới quen nhau chưa đầy một ngày, nhưng đối phương đã cho anh cảm giác họ đã biết nhau nhiều năm.
Những gì họ muốn bày tỏ với nhau luôn được hiểu chỉ bằng một cái nhìn.
Cố Tư Nghiệp cúi đầu cười khẽ, lướt qua từng bức tranh của Lâm Yên Nhiên.
"Kỹ năng hội họa của cậu không tồi,, vẽ mỗi người đều thực sinh động."
"Cảm ơn đã khen, khi còn nhỏ học qua một chút."
"Vậy có thể giúp tôi vẽ một bức được không?"
"Hiện tại?"
Cố Tư Nghiệp gật đầu, "Đúng vậy, không tiện sao?"
Lâm Yên Nhiên cầm lấy bút ký tên, lắc đầu, "Vậy bêu xấu."
Vừa dứt lời Lâm Yên Nhiên liền cúi đầu trên giấy phác hoạ lên, đầu tiên là một cái hình dáng, sau đó là ngũ quan......
Vài phút sau, Lâm Yên Nhiên đã vẽ những nét đơn giản.
Nhưng so với bức vẽ trước đó của thực tập sinh, hắn mất nhiều thời gian hơn, vẽ tự nhiên cũng tinh tế hơn rất nhiều.
Cố Tư Nghiệp đem tờ giấy cầm trong tay, nhìn thoáng qua sau lại hỏi đối phương, "Không ký tên lên sao?"
Lâm Yên Nhiên kinh ngạc, ngay sau đó pha trò "Cố lão sư ngài muốn tôi ký tên nói thẳng."
Khóe miệng Cố Tư Nghiệp cong lên,, cũng không phủ nhận lời này của Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên một lần nữa cầm lấy bút ký tên, ở phía dưới bức vẽ ký xuống tên của mình.
Anh không biết cách ký tên của nguyên chủ, vì vậy anh đã ký lên hai chữ Yên Nhiên theo thói quen ngày thường của mình.
Thiết họa ngân câu*, bút tẩu long xà**, chữ viết rất đẹp.
(*) Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.
(**) rồng bay phượng múa
Cố Tư Nghiệp cẩn thận cất chữ ký và bức chân dung vào túi, sau đó quay người bước ra ngoài.
"Tôi còn phải đi nơi các lão sư khác nhìn xem, cậu cứ chậm rãi chơi."
Sau khi Lâm Yên Nhiên tiễn Cố Tư Nghiệp đi, không có tiếp tục quay lại vẽ thực tập sinh, mà đi loanh quanh trong căn phòng trống.
Giám đốc trường quay phụ trách quay Lâm Yên Nhiên trò chuyện với các đồng nghiệp khi nhìn anh đi loanh quanh.
"Xem ra Yên Nhiên là thật sự rất nhàm chán."
"Cũng không phải, hắn bị bức đến vẫn luôn vẽ tranh."
"Nếu tôi một mình ở nơi đó khẳng định nổi điên."
"Trách không được hắn nói chính mình sẽ ngồi tù trong ba tiếng....."
Mọi người bàn tán xôn xao rồi lại không nhịn được cười, đột nhiên có người nói: "Tuy rằng không có ai ở đây, nhưng thật ra cũng khá thú vị."
"Đúng vậy đúng vậy, anh có thể tin tưởng xem hắn vẽ tranh đều có thể xem hơn một giờ? Này, Yên Nhiên đâu?"
Một vài người khi đang trò chuyện không để ý đến camera, nhưng khi định thần lại thì phát hiện đã Lâm Yên Nhiên hoàn toàn biến mất.
Ngay khi mọi người cho rằng Lâm Yên Nhiên có phải đi WC hay không, anh lại từ góc chết màn ảnh nào đó đi ra.
Trong tay thình lình cầm một quyển......
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm năm mô phỏng ba năm (phiên bản tiếng Anh)!
Sau khi đọc rõ dòng chữ, các giám đốc đều sững sờ.
"Đm, Ngũ Tam?? Trong phòng như thế nào lại có loại đồ vật này!!"
"Anh ta tìm thấy nó ở đâu??"
"Hắn, hắn muốn làm gì???"
Lâm Yên Nhiên một lần nữa trở về vị trí của mình, đem cuốn Ngũ Tam chính mình vừa mới từ khe hở giữa sô pha cùng vách tường tìm được.
Sau đó, nhìn thấy bàn tay phải trắng trẻo xinh đẹp của anh trong màn ảnh, lại cầm cây bút ký trên bàn lên.
Sau đó, anh vùi đầu và bắt đầu nghiêm túc trả lời các câu hỏi!
Trong phòng giám đốc, mấy cái nhân viên công tác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó lại đem tầm mắt chuyển đến trên người Lâm Yên Nhiên đang xoát đề, tập thể khϊếp sợ.
Trong màn ảnh khi Lâm Yên Nhiên mới vừa xoát bộ đề thi thứ nhất ——
Đạo diễn thở dài: "Nhìn xem đứa nhỏ bị bức..."
Nhân viên công tác lo lắng: "Đề này hắn sẽ làm sao?"
Nửa giờ sau, trơ mắt nhìn Lâm Yên Nhiên đã múa bút thành văn xoát bộ đề thứ ba, đang chuẩn bị bắt đầu xoát bộ đề thi thứ tư ——
Đạo diễn kinh hãi: "Yên Nhiên là ma quỷ sao!!!"
Nhân viên mất ngôn ngữ: Chớ cue, đang ở tổ chức ngôn ngữ Trung.
Hóa ra mở Ngũ Tam tiếng Anh lại là như vậy?????
Lâm Yên Nhiên vốn là học sinh đứng đầu, tốc độ xoát đề nhanh như bay, ước chừng không sai biệt lắm sắp tan làm, liền đem Ngũ Tam thu lên.
Sau khi đứng dậy và vận động các cơ của mình, anh lại tìm thấy một khối Rubik bậc 4 phía sau đệm ghế sofa.
Cúi đầu quan sát trong chốc lát, anh lại chơi tiếp.
Trong vòng chưa đầy một phút, khối Rubik lộn xộn đã được khôi phục.
Lâm Yên Nhiên đem khối Rubik xào lên, theo sau lại nhanh như bay một lần nữa khôi phục.
Đạo diễn vẫn luôn chú ý Lâm Yên Nhiên:?????
Ngài gác nơi này để chơi ảo thuật à!!!
Hắn là thuộc cẩu sao? Cái gì cũng có thể tìm được!!
Điều đáng ghét nhất là mọi thứ đều có thể bị chơi bằng mánh khóe!!!
Sau khi tìm kiếm nhiều thứ khác nhau để gϊếŧ thời gian, phần tuyển chọn thực tập sinh cũng sắp kết thúc, cũng chỉ còn lại mấy thực tập sinh lớp F chưa đưa ra lựa chọn.
Lâm Yên Nhiên người gần như ngồi trong tù mọc rong, chỉ muốn được tan làm, tùy ý dựa vào ghế và đếm ngược thời gian.
Nhưng anh không ngờ rằng cánh cửa phòng số 4 của mình lại bị gõ.
cẩn thận thăm dò, khi nhìn thấy liền triều hắn vấn an,
Người tới thật cẩn thận thăm dò, khi nhìn thấy Lâm Yên Nhiên liền chào hỏi: "Lão sư hảo ~"
Lâm Yên Nhiên đặc biệt quan tâm dò hỏi đối phương, "Cậu xác định không đi nhầm phòng?"
Hạ Tinh Tinh lắc đầu, đem cửa đóng lại và đi đến trước mặt Lâm Yên Nhiên, "Không có, em chính là đến vì anh, Yên Nhiên lão sư."
Beta: Nghĩa là ngôi sao á mấy bà chứ ko phải tinh tinh sở thú.
Editor: đến làm ngôi sao còn tên Hạ Ngôi Sao, kkkk tác giả có năng khiếu đặt tên vkl
Lâm Yên Nhiên, người đã ngồi trên cái ghế lạnh lẽo một mình từ đầu đến cuối, hơi sửng sốt.
Hạ Tinh Tinh đang ở trước mặt anh thấy biểu hiện của Lâm Yên Nhiên có chút kỳ lạ nên đã giải thích với anh rằng: "Anh trước kia khi tham gia 《 Giọng hát nam hay nhất 》 em liền thích anh, lúc ấy em còn trộm dùng di động của mẹ để gửi tin nhắn bình chọn cho anh, kết qua lại bị bà phát hiện đánh cho một trận tơi bời."
Ý thức về hình ảnh mạnh mẽ đến nỗi Lâm Yên Nhiên không thể nhịn được cười, "Chương trình này đã được phát hành cách đây sáu năm, bây giờ cậu vừa tròn mười tám tuổi, không phải hồi đó cậu vẫn còn là học sinh tiểu học sao?"
Đối phương hiển nhiên không ngờ Lâm Yên Nhiên sẽ đột nhiên nói một câu như vậy, có chút ngượng ngùng gật gật đầu, "Đúng vậy...... Còn, vẫn đang học lớp sáu."
Nói xong Hạ Tinh Tinh lại có chút cảm động, "Bất quá anh lại nhớ rõ tuổi của em......"
Lâm Yên Nhiên cười cười, "Ừ, tôi vừa mới xem qua lí lịch của cậu."
Khi nãy cảm thấy buồn chán, anh đã lật lại tất cả các lí lịch của thực tập sinh.
Tuổi tác, sở thích, vị trí am hiểu cùng với trải qua luyện tập không sai biệt lắm đều lưu giữ trong đầu.
Được lão sư mình thích coi trọng làm Hạ Tinh Tinh rất vui vẻ.
Sau khi vui vẻ tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống, cậu nhóc phát hiện căn phòng trống rỗng.
"Chỉ có hai chúng ta trong phòng thôi sao?"
Lâm Yên Nhiên gật đầu, "Thật không dám giấu giếm, trước khi cậu tới, tôi cho rằng trong phòng chỉ có một mình tôi."
Dựa theo logic người bình thường, người bình thường sẽ tiếp một câu, đó là bọn họ không biết quý trọng hoặc là nói lời khách sáo.
Nhưng mà Hạ Tinh Tinh rõ ràng không thuộc về loại này, cậu nhóc tư duy thập phần nhảy lên, nghe Lâm Yên Nhiên nói xong còn đặc biệt cao hứng, "Kia chẳng phải là chứng minh em sẽ an ổn tại tổ của anh!"
Dứt lời chạy đến trước mặt Lâm Yên Nhiên bắt đầu khẩn cầu, "Yên Nhiên lão sư, xem như em là fans già 6 năm của anh, cầu cầu đừng đem em đá ra ngoài."
Lâm Yên Nhiên nhìn fans nhỏ đang khẩn cầu giống cún con đáng thương vô cùng trước mặt mình, nhịn không được đem một sự thật tàn khốc nói cho cậu.
"Tinh Tinh nhỏ bé, tôi khuyên cậu lập tức tháo bộ lọc fans nhận rõ hiện thực. Toàn bộ phỏng chừng chỉ có mình cậu nghĩ rằng tôi là một chiếc bánh ngọt."