Sáng hôm sau, khi thức dậy, Văn Văn định giúp An An đắp chăn nhưng lại vô tình làm chú chó nhỏ thức giấc.
Chú Samoyed tức tối, dùng bốn cái chân ngắn ngủn đạp loạn xạ, lăn lộn trên giường.
“À u gâu, gâu gâu!”
Không phải đi làm hay đi học, thì ngủ nướng thêm tí có sao đâu chứ!
Nhìn bộ dạng giận dỗi của An An, Văn Văn bối rối gãi đầu ngượng ngùng.
Sau khi An An xả hết cơn giận, chú Samoyed mệt mỏi nằm thở hổn hển, lưỡi thè ra. Văn Văn bế chú chó qua ổ của nó rồi bắt đầu dọn dẹp giường.
Vừa trải phẳng chăn mền, cậu liền thấy những sợi lông trắng của An An bay phấp phới theo gió, khiến cậu, vốn ưa sạch sẽ, nhíu mày. Văn Văn quay lại nhìn An An trong ổ, thấy chú chó đang thử há to miệng để ngậm đầu của con thú nhồi bông.
Nhận ra Văn Văn đang nhìn mình, An An liền vội vàng dùng chân đè con thú xuống, vẫy đuôi làm bộ như không có gì xảy ra.
Khi Khương Kỳ gọi hai đứa xuống ăn sáng, cô cũng để ý thấy trong phòng con trai đầy lông chó.
“Văn Văn, con có thấy dạo này An An không còn dễ thương như trước nữa không?”
Có lẽ vì sống chung nên sự thay đổi không quá rõ rệt, nhưng hôm nay Khương Kỳ mới đột nhiên nhận ra điều đó.
Văn Văn, trước đó còn đang bận nghĩ xem lông chó từ đâu ra, nghe mẹ nói vậy, liền lập tức lắc đầu mạnh mẽ, kiên quyết trả lời:
“Không phải.”
Chó con vẫn rất đáng yêu mà.
Khương Kỳ đi đến ổ chó, ngồi xổm xuống và đưa tay vuốt ve chú Samoyed.
An An thấy cô định chạm vào mình, liền hí hửng đưa đầu tới.
"Gâu gâu!"
Vuốt đi vuốt đi, cậu biết chắc chẳng ai có thể cưỡng lại sự quyến rũ của mình đâu!
Khương Kỳ chỉ khẽ chạm nhẹ nhưng đã kéo ra được một nắm lông.
Chú chó nhỏ, vốn định lăn ra khoe bụng, thấy vậy liền trợn tròn mắt.
“À u!!!”
Lông của mình!!!
Nghe thấy tiếng kêu đau khổ của An An, Văn Văn ngay lập tức chạy tới ôm chú chó vào lòng.
Trong vòng tay Văn Văn, An An thò đầu ra, đôi mắt ấm ức nhìn Khương Kỳ, khiến cô cảm thấy như mình vừa làm gì sai trái.
"Không đau đâu."
Khương Kỳ vừa nói xong, An An liền phẫn nộ gầm lên.
"Gâu gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu gâu."
Tất nhiên là không đau với mẹ rồi, đó là lông của An An mà!
Nhận ra chú Samoyed nhỏ đang muốn cãi nhau với mình, Khương Kỳ liền ngồi xuống trước mặt Văn Văn, cầm tay con trai nhẹ nhàng vuốt An An. Kết quả, lại thêm một nắm lông nữa rụng ra.
Đầu lông lá của An An cũng ghé vào, nhìn chằm chằm vào những sợi lông trắng trong tay Văn Văn, rồi lúng túng dùng chân gãi gãi tai.
Cái này... à, cái này...
Khương Kỳ hiếm khi thấy một chú chó thể hiện vẻ mặt xấu hổ, cô mỉm cười, khẽ nói:
“Chó đến tuổi này thường rụng lông, rất bình thường, khi thay hết lông sẽ không xấu nữa đâu.”
Cô chỉ muốn an ủi An An, nhưng chú chó chỉ nghe được vài từ quan trọng.
Rụng lông, xấu.
An An nhanh chóng chui ra khỏi vòng tay Văn Văn, lao đầu vào ổ chó, để lộ mỗi cái mông và đuôi ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, họ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ phát ra từ ổ.
Khương Kỳ và Văn Văn nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên sự bối rối giống hệt nhau.
Văn Văn chạy tới vỗ vỗ vào mông An An, cố gắng kéo chú chó ra để dỗ dành, nhưng An An càng rúc sâu vào trong, dùng lưng chặn luôn cửa ổ.
Khương Kỳ thậm chí còn gọi điện cho đồng nghiệp để xin kinh nghiệm nuôi thú cưng, nhưng người kia cũng chưa gặp tình huống nào như vậy.
An An chưa bao giờ buồn bã như hôm nay, chú chó trốn trong ổ, cuộn tròn lại như một quả bóng tròn lớn đầy ấm ức.