“Ư ử, gâu gâu gâu!”
Mau mau bế đại vương An An xuống đi!
Văn Văn liếc mắt nhìn An An, rồi lại liếc đĩa bắp cải tím vừa làm xong của mình, cúi đầu giả vờ như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng thấy gì hết, cậu chẳng thấy gì hết.
An An trên ghế ngày càng lo lắng, nhưng vẫn không dám nhảy xuống, tức đến nỗi lông xù lên từng đám.
“Gâu gâu gâu!”
Cậu tuyên bố, từ hôm nay An An sẽ không phải bạn thân nhất của Văn Văn nữa! Bạn thân gì mà không chịu bế cậu xuống!
Chỉ khi nào Văn Văn đã chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu cho bữa ăn của An An, cậu mới bước tới ôm chú chó nhỏ đang tức giận vào lòng.
An An giãy dụa đôi chút, rồi cúi đầu cắn lấy áo Văn Văn mà giằng xé, trông vô cùng hung hăng.
Biết là cậu đang giận, Văn Văn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi cúi xuống hôn vào chóp mũi cậu một cái.
“Gâu.”
Âm thanh lúc này rõ ràng đã dịu lại rất nhiều, nét mặt còn lộ ra chút ngượng ngùng.
“Không, giận. Mẹ bảo, ăn tốt cho sức khỏe.”
Văn Văn kiên nhẫn giải thích với An An, xoa xoa đầu cậu rồi nhẹ nhàng bóp cái đệm chân nhỏ xinh.
An An sợ nhột, bực bội dùng chân còn lại đẩy Văn Văn ra, khuôn mặt chó con nghiêm túc đáp trả.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu!”
Làm gì đấy, làm gì đấy, có chuyện gì thì nói rõ, đừng đυ.ng vào chân cậu!
“Không giận.”
Chú chó nhỏ khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi, làm như thể mình chưa từng giận dỗi. Cậu chẳng phải là con chó con nhỏ nhen đến vậy đâu.
Khương Kỳ nhanh nhẹn làm xong bữa tối cho cả nhà và bữa của chú chó nhỏ, bưng lên bàn ăn.
An An giục Văn Văn mau mau bế cậu lên chỗ ngồi riêng, mùi thơm của đồ ăn khiến bụng cậu không ngừng kêu ùng ục.
Trước món ngon, An An mở to mắt chăm chú nhìn, cẩn thận nhai và thưởng thức từng miếng.
Còn những món cậu không thích lắm, như bắp cải tím tối nay, An An vừa cắn vào miệng đã nhắm mắt lại, cố gắng nuốt chửng để khỏi phải nếm mùi vị.
Văn Văn trông có vẻ đang chăm chú ăn bữa tối của mình, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi chú An An dù chỉ một giây.
Chú chó Samoyed lông mượt, bất kể làm động tác gì cũng dễ thương vô cùng.
Khương Kỳ thấy cảnh này, liền âm thầm gắp thêm một đống rau mà Văn Văn không thích ăn vào bát cậu.
An An ăn rất nhanh, xong xuôi liền chạy tới chân Văn Văn, dùng móng chân cào nhẹ vào ống quần, ra hiệu muốn được bế lên.
Văn Văn nhân lúc mẹ không để ý, nhanh chóng bế An An lên đặt vào lòng.
An An cuộn tròn cơ thể ấm áp của mình, thỉnh thoảng lại nhúc nhích để tỏ sự hiện diện.
Cậu nằm dài trên bàn, vừa ăn vừa để chú chó nhỏ thò đầu ra giữa ngực mình và mặt bàn, hai chân trước đặt lên thành bàn.
Khương Kỳ nhìn thấy cảnh đầu của An An thò ra từ l*иg ngực Văn Văn, liền hơi ngạc nhiên, khi thấy An An ngửi ngửi thức ăn trong bát của Văn Văn thì vô thức nhíu mày.
Dù An An có thông minh và ngoan ngoãn đến đâu, cậu vẫn chỉ là một chú chó nhỏ, không thể đánh đồng với con người được.
An An nhận ra nước dãi của mình sắp chảy ra, liền vội vàng rụt đầu lại, lắc lắc đầu.
Ừm, thơm quá.
Văn Văn nghĩ rằng chú chó nhỏ đang chờ đợi quá lâu, nên lặng lẽ tăng tốc ăn.
Chú chó Samoyed cứ thế nhìn chằm chằm Văn Văn nhai kỹ, thèm thuồng đến mức nước dãi sắp tràn ra.
Rõ ràng trong bát của An An có riêng phần đồ ăn dành cho mình, nhưng cậu vẫn không thể ngừng mơ tưởng đến đồ ăn trong bát của người khác. Chỉ cần nhìn cái bộ dạng khao khát ấy cũng đủ hiểu, cậu nghĩ đồ của người khác chắc chắn ngon hơn.