"Woof woof woof, woof woof."
Cậu ấy đồng ý mà!
An An ngây thơ thay mặt cậu chủ mình đồng ý, khiến Khương Kỳ bật cười, giọng nói tràn ngập ý cười:
“Cậu nói không tính, phải hỏi xem Văn Văn có muốn nấu cho cậu không.”
Chú Samoyed vội vàng sán lại gần Khương Văn, nịnh nọt cọ cọ vào người cậu.
Nấu đi nấu đi, đồ ăn của chó dở lắm.
Khương Văn bĩu môi không hài lòng, đứng dậy, tuy không trả lời nhưng rõ ràng là đang đi về phía bếp.
An An nhanh chóng bò dậy, vui vẻ chạy theo sau cậu, đuôi vẫy rất phấn khích.
Khương Kỳ lấy bông cải xanh từ trong túi ni lông ra, bỏ vào chậu rửa rồi đẩy đến trước mặt Văn Văn, làm mẫu cho cậu một lần.
Chú Samoyed vì không với tới được nên nhảy nhót đầy lo lắng trong bếp.
Để tôi xem với, để tôi xem với!
Khương Kỳ nhìn thấy, liền lấy cho chú chó một chiếc ghế, sợ nó bị lạnh, cô còn đặt thêm một chiếc đệm lên ghế gỗ.
Cả hai đều chưa từng nấu ăn cho chó, nên đều phải dựa vào hướng dẫn từ mạng và làm theo từng bước.
Khương Văn kiên nhẫn tách bông cải xanh thành từng miếng nhỏ, đặt vào đĩa bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chú Samoyed ngồi bên cạnh trông coi.
An An ngồi rất ngay ngắn trên ghế, mỗi khi phát hiện Văn Văn nhìn mình, cậu lại kêu lên một tiếng để chào.
Văn Văn bận rộn chuẩn bị bữa tối cho cún nhỏ, còn Khương Kỳ thì lo nấu ăn cho hai mẹ con họ ở bên kia.
Trong bếp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xào nấu thực phẩm và đôi lúc là tiếng An An sủa vang.
Để đảm bảo an toàn cho Văn Văn, Khương Kỳ không để cậu làm nhiều việc, nhận thấy cậu có vẻ muốn lên lầu, cô nhẹ nhàng nói:
“Văn Văn, sắp ăn rồi, con ở dưới này xem hoạt hình một lúc nhé?”
Hoạt hình? Văn Văn theo phản xạ nhíu mày, cậu không thích xem.
“Gâu gâu!”
Được mà, con thích xem, con thích xem!
An An vẫy đuôi, nhảy phốc lên ghế sofa ngồi xuống, thấy Văn Văn vẫn chưa theo sau, cậu quay đầu lại kêu lên gọi cậu tới.
“Gâu gâu gâu.”
Nghe tiếng thúc giục của An An, Văn Văn cũng đi đến, bật ti vi và chỉnh sang kênh chiếu hoạt hình.
Đó là một bộ hoạt hình đang rất nổi tiếng, các em nhỏ rất yêu thích.
Văn Văn cố gắng tập trung xem nội dung hoạt hình, nhưng thực sự cậu chẳng thấy hứng thú chút nào.
Trong bếp, nồi canh của Khương Kỳ sôi lên, bốc lên mùi thơm, hương thơm theo khe cửa lan vào phòng khách, khiến An An vô thức khịt khịt mũi vài lần.
Chiều buông xuống, mặt trời lặn dần, ánh hoàng hôn tuyệt đẹp ngoài trời chiếu lên bộ lông trắng tinh của An An, phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp lên cậu.
Nội dung hoạt hình có thể nhàm chán, nhưng An An vẫn chăm chú xem, ngoan ngoãn nằm cuộn lại trên ghế với hai chân trước kẹp vào.
Mỗi khi đến những cảnh căng thẳng, cậu lại hồi hộp cắn móng vuốt của mình.
Văn Văn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của cậu, An An cắn đến mệt rồi, thấy tay Văn Văn giơ ra trước mặt mình, mắt cậu lập tức sáng rực.
Hừm, chắc là Văn Văn ngại không muốn tự mình cắn, nên muốn cậu giúp đỡ đây mà.
An An nheo mắt lại, rồi cũng giúp Văn Văn cắn nhẹ.
Hàm răng của cún nhỏ cắn lên không đau, chỉ thấy hơi nhột.
Văn Văn theo phản xạ rụt tay lại, rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu nhóc, mấp máy môi định dạy dỗ cậu, nhưng lại sợ mẹ nghe thấy.
Trực giác của Văn Văn cho cậu biết, nếu mẹ biết An An biết cắn người, chắc chắn sẽ đuổi cậu đi.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Văn Văn dùng tay che miệng của cậu.
An An vật lộn, vặn vẹo không phục, dùng chân nhỏ cố gắng đẩy tay cậu ra.