"Gâu!"
Nghe Khương Kỳ đoán trúng ý mình, An An hớn hở đáp lại một tiếng.
Khương Văn bỗng nhớ ra chuyện trước đó cậu đã dùng An An để lau nước mắt, gương mặt trắng nõn tức khắc đỏ bừng, ngại ngùng vuốt ve đầu chú chó rồi vội vàng chữa thẹn:
"Ta… ta sẽ… tắm cho ngươi."
"Gâu gâu gâu~"
Khương Kỳ mang ra chiếc chậu tắm riêng cho chú chó, đổ đầy nước ấm, sau đó chuẩn bị sẵn mọi đồ dùng cần thiết để tắm cho An An.
Bác sĩ tâm lý đã nói rằng chỉ cần Văn Văn chịu bước ra khỏi phòng, đó đã là một điều tốt.
Bất cứ điều gì có thể thu hút sự chú ý của cậu đều có thể trở thành chìa khóa giúp tình trạng bệnh của cậu cải thiện.
Bộ lông của chú chó nhỏ Samoyed bông xù và mềm mại vô cùng, lại được chăm sóc kỹ lưỡng nên nhìn béo ú, dễ thương.
Khi lông ngấm nước, thân hình của nó trông nhỏ hẳn đi.
Khương Văn chưa từng tắm cho chó bao giờ, cũng chẳng ai chỉ dạy, cậu chỉ dựa vào suy đoán của mình mà từ từ làm.
Cậu hành động rất chậm và cẩn thận, sợ làm đau An An.
Sau khi bôi xà phòng, An An cũng tự dùng chân giúp cọ ra bọt.
Khương Kỳ đứng ở cửa nhìn hai đứa, ánh mắt dừng lại thật lâu trên cổ tay gầy gò của Văn Văn, còn yếu ớt hơn cả chân chú chó Samoyed nhỏ kia.
Bệnh tâm lý dường như đã tàn phá cậu bé từ trong ra ngoài, con cô đã bị dày vò đến mức không còn nhận ra chính mình.
Chú chó nghịch ngợm vẫy lông, làm nước bắn lên người Khương Văn, nhưng cậu không hề giận, chỉ hơi nhíu mày một chút.
Nghĩ ngợi gì đó, cậu nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ vào mông chú chó như một hình phạt.
An An quay đầu, nhe răng cười giả bộ muốn cắn cậu, mông của cậu nhỏ không được đυ.ng vào đâu!
Khương Văn nghiêm mặt, đưa tay khép miệng chú chó lại.
An An ban đầu định dọa Khương Văn, để cậu biết rằng dù có đáng yêu thế nào thì chú chó cũng không phải là thứ dễ bắt nạt!
Dù trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, An An vẫn không thể ngờ được Khương Văn lại trực tiếp bóp chặt miệng mình.
Khuôn mặt chú chó nhỏ nghiêm túc, trừng tròn mắt, cố gắng lôi đầu mình ra.
Hửm? Kéo không ra?
An An tức tối lườm Khương Văn một cái, dùng chân đẩy tay cậu ra, ra hiệu thả cái đầu ra ngay lập tức.
Nhận thấy sự kháng cự của An An, Khương Văn liền thả tay ra.
Vừa giúp chú chó tắm rửa vừa nghiêm túc dạy dỗ nó.
"Không được cắn người."
Khương Văn chưa từng nuôi chó, cũng chẳng biết làm sao để sửa thói quen xấu của nó, cậu đối xử với An An giống như với một đứa trẻ con.
"Woof woof!"
Nghe rồi nghe rồi! Hai tai tôi nghe rõ rồi!
"Ngoan."
Khi Khương Văn định giơ tay lên xoa đầu để dỗ An An, chú chó nhỏ bướng bỉnh quay đầu sang chỗ khác, không để cậu chạm vào.
"Hử?"
An An lặng lẽ chìa cái chân chưa được cọ ra, ý muốn nhờ Khương Văn cọ giúp, còn đầu thì miễn nhé, cậu hơi nhột.
Sau một thời gian chăm chỉ, Khương Văn cuối cùng cũng tắm sạch sẽ cho chú chó nhỏ, dùng nước ấm rửa sạch bọt xà phòng trên người nó.
Với bản năng của loài chó, An An liền lắc mình một cái, nước bắn lên cả người Khương Văn.
"Hừm..."
An An liếc nhìn vệt nước trên người Khương Văn, cảm thấy hơi tội lỗi, bèn quay đầu đi chỗ khác.
Chú chó nhỏ thì có thể có ý đồ gì xấu được cơ chứ…
Khi thấy An An đã gần như tắm xong, Khương Kỳ mang máy sấy từ ngoài vào.
Khương Văn cũng không nhận ra rằng toàn bộ sự chú ý của mình đã bị việc này chiếm trọn.
Dù những ký ức không vui về vụ bán thịt trước đó có ùa về, nhưng chúng không làm cậu bị ảnh hưởng quá nhiều.