Chương 2.1

Samoyed dùng đầu cọ loạn bên gáy Văn Văn, cọ đến nhóc có chút ngứa mà lùi về sau.

Văn Văn không có thói quen tiếp xúc với những người hoặc những con vật nhiệt tình, Khương Kỳ đã quen xem nhóc như món đồ sứ dễ vỡ mà cẩn thân bảo hộ.

Nhưng cố tình con Samoyed này lại khác, nó cực kì vui vẻ thỏ lại gần, chỉ thiếu điều viết lên đầu nó một dòng chữ.

"Tới đây, vui vẻ a~"

Vào lúc cún con nhào vào Văn Văn, tâm Khương Kỳ như nhấc lên.

Bác sĩ trị liệu của con trai nàng từng nói, khi ở cùng Văn Văn nhất định phải thật cần thận.

Bất kì phản ứng quá khích nào đều có thể làm bệnh tình của con nàng trầm trọng hơn, kí©h thí©ɧ đến thần kinh yếu ớt của thằng bé, đồng thời dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi.

Nhưng điều làm Khương Kỳ ngạc nhiên chính là, con của nàng đối mặt với cún con nhiệt tình như vậy mà trên mặt cũng chẳng lộ ra vẻ kháng cự nào.

Chỉ là lúc cún con muốn liềm nhóc, nhóc liền đè trán cún con lại, ngăn cản động tác của nó.

“Văn Văn, con thích cún con không? Con có thể chăm sóc cho nó không?"

Cún con hưng phấn phe phẩy cái đuôi ngắn cũn, trước khi Văn Văn trả lời liền ‘uông" một tiếng.

“Vâng”

"Vậy là tốt rồi, mẹ cũng tin con có thể làm được.”

Khương Kỳ cũng không dừng lại trong phòng lâu, cho dù nàng có nỗ lực như thế nào, đối với Văn Văn cũng chỉ là một người từ bên ngoài đến có ý đồ xâm lấn thế giới riêng của nhóc.

Nàng ở lại càng lâu, thằng bé chỉ càng nôn nóng.

Sau khi cửa phòng bị đóng lại, Văn Văn tiếp tục nhìn chằm chằm vào chú chó nhỏ, nhóc nhìn về phía chó con và chó con cũng tò mò nghiêng đầu nhìn lại.

Hai bên giây trước mắt đối mắt, giây sau chú chó Samoyed lại tiếp tục cử động.

"Ai......"

Khương Văn bị nó va vào mũi có chút đau, thân là đầu sỏ gây tội thổ phỉ con tựa hồ cũng ý thức được mình làm sai liền kẹp chặt đuôi, ngoan ngoãn đứng ở một nơi không dám động đậy.

Con Samoyed này chỉ mới ba tháng, tinh lực dư thừa, chính là đang trong giai đoạn cảm thấy mãnh liệt hiếu kì với mọi thứ xung quanh, chưa ngoan được ba phút liền bắt đầu chạy nhảy khắp phòng.

Sau khi đã quen thuộc mọi ngóc ngách trong không gian mới, hình như là thấy ghét ánh đèn trong phòng quá mờ, nó vươn móng vuốt nhỏ long lay tấm rèm, phát ra thanh âm làm Văn Văn theo bản năng nhíu nhíu mày.

Nhóc đứng lên rồi lại gần, ôm chó con vào ngực, duỗi tay nhẹ nhàng kéo rèm ra làm tấm màn xuất hiện một khe hở nhỏ, ánh sáng cứ như vậy tiến vào phòng.

Văn Văn từ rất lâu đã không tiếp xúc với ánh mặt trời nên cực kì không thích ứng, theo bản năng định duỗi tay đóng rèm lại, nhưng cánh tay còn lại lại bế không nổi chú chó con mập mạp, lúc chó con rơi xuống còn lăn một vòng.

Bộ lông rắn chắc trên người làm chó con ngã xuống đất xũng không đau, lại rõ ràng là nó cực kì vừa lòng với tình huống hiện tại, bằng chứng là nó đang chạy vòng vòng quanh chân của chủ nhân nhỏ như thể muốn cảm ơn nhóc ấy đã duỗi tay hỗ trợ.

“Gâu gâu!”

Văn Văn, một chiếc đã sống quen trong môi trường an tĩnh, ngồi xổm xuống, cau mày vươn tay che kín miệng chú chó, ý đồ ngăn việc nó tiếp tục kêu tiếp.

Chú Samoyed cũng không phải là một chú chó có tính phục tùng rất mạnh, càng miễn bàn hiện tại trong cơ thể Samoyed chính là một nhiệm vụ giả đang phụ trách chấp hành nhiệm vụ Tạ Thế An.

Đại khái là vì xuyên vào thân thể của động vật nhỏ, trình độ mẫn cảm của Tạ Thế An đối với nhiều thứ đều mạnh hơn khi còn là con người rất nhiều.

Trực giác nói cho nó biết, chủ nhân nhỏ của nó hiện tại không hề tức giận.

Thế nên nó nghiêng nghiêng đầu, đem đầu nhỏ của mình thoát khỏi lòng bàn tay của chủ nhân nhỏ, thay vào đó lại dùng cái đầu lông xù cọ cọ, phát ra âm thanh ủy khuất rầm rì, cực kì thuần thục bắt đầu giả vờ đáng thương.

Văn Văn hiếm khi nhãn mi lại, nhóc trước đây rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, càng đừng nói đến việc tiếp xúc với con chó con thích làm nũng này.

Mặc cho nhóc tránh né như thế nào, cún con đều không chút do dự cụng đầu vào lòng bàn tay của nhóc. Nó dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm nhóc, tựa hồ như đang mong chờ nhóc có thể sờ đầu nó.

Sau khi lăn lộn hồi lâu, Văn Văn đã ra một thân mồ hôi, lại nhìn bộ dáng chó con vẫn như cũ là sức sống mười phần, bất đắc dĩ chỉ có thể thỏa hiệp vươn tay.

Tay vừa nâng lên, an An liền duỗi đầu vào lòng bàn tay của nhóc, Văn Văn nhẹ nhàng xoa Xoa, chó con thì vô cùng hưởng thụ nheo nheo mắt lại.

Khương Kỳ hồi trước vì để Văn Văn có thể thoải mái dưỡng bệnh, lúc thuê nhà đã chọn một khu nhà kiểu cũ và tương đối an tĩnh.

Chạng vạng, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng gọi hàng của dì bán bánh bao đang đẩy xe trên đường.

Khoảng cách không xa, Văn Văn cùng chó con đều có thể ngửi được mùi đồ ăn theo gió tiến vào, chó con ghé vào vách tường trên cửa sổ, cái đuôi đung đưa vui vẻ, vươn móng vuốt nhỏ múp thịt vỗ vỗ vách tường.

Thường thường còn quay đầu xem chủ nhân nhỏ một cái, như là muốn nhóc cũng lại gần.

Khương Văn cũng vô cùng kinh ngạc, nhóc hình như có thể chuẩn xác nhìn ra ý tứ mà tiểu gia hỏa này muốn biểu đạt, chậm rãi dịch đến gần cửa sổ, khom lưng ôm chú cún lên.

Chó con dùng móng vυ"t nhỏ lay lay cái rèm vướng víu, cuối cùng cũng có thể thấy khung cảnh ngoài cửa sổ, cái đuôi ngắn ngủn lắc càng mạnh hơn.

Hệ thống 250 ở trong không gian thấy nhóc con nhà mình cùng đối tượng nhiệm vụ ở cùng nhau vui vẻ như vậy cũng thật nhẹ nhõm thở một hơi.

Sau khi chấp hành nhiệm vụ, nhóc con vốn có thể tự do lựa chọn tiếp theo muốn làm gì, đa số các nhiệm vụ giả đều lựa chọn một thế giới có thể sống tự do tự tại.

Những kẻ đã từng là cha mẹ ruột của nhóc con đã dùng mọi thủ đoạn không thể đưa ra ánh sáng để ăn cắp khí vận nhưng tất cả đều đã quay trở lại trên người nhóc ấy, đồng thời gia tộc của chúng cũng đã chịu phản phệ cực kì nghiêm trọng.

Sau khi mọi thứ đều đã được đền bù, ngay lúc 250 cho rằng nó sẽ phải bắt tạy với nhóc con nhà nó hẹn nhau sẽ tái kiến lần sau nhưng thực chất là khả năng cao sẽ mãi mãi không có ngày gặp lại, nhóc con này lại lựa chọn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.

Bọn họ cùng nhau chuyển tới bộ phận mới, dùng chỉ số thông minh của đứa trẻ ba tuổi xuyên vào cơ thể của mấy động vật nhỏ để chữa lành các đối tượng nhiệm vụ, linh hồn của nhóc con nhà nó trong quá trình chữa lành cho đối tượng nhiệm vụ cũng sẽ dần khôi phục.

Vì suy nghĩ cho nhóc con, hệ thống cũng giúp nhóc tạm thời phong ấn kí ức, lại bằng kĩ năng lừa đảo thuần thục lừa nhóc con tiếp nhận nhiệm vụ.

Chẳng sợ đã trải qua rất nhiều chuyện, trải qua nhiều thế giới và nhóc con cũng dần thành thục hơn rất nhiều thì cái cảm giác thiếu tình thương phảng phất khắc vào trong xương cốt lại không hề thay đổi.

Hệ thống mới nói với nhóc rằng sẽ có được một chủ nhân cực kì yêu nhóc, nhóc con liền vội vàng không.ngừng gật đầu nói đồng ý.

Biển thành mèo con chó con gì nhóc đều nguyện ý!

Khương Văn chính là đối tượng nhiệm vụ đầu tiên của nhóc con, một đứa trẻ có bệnh tâm lý cực kì nghiêm trọng.

Nếu không phải nhóc con nhà nó đã đến thì ba tháng sau, cậu bé sẽ vì bệnh tình ngày càng nặng thêm mà vào một đêm yên tĩnh nhảy lầu kết thúc sinh mệnh, mẹ của cậu bé sau khi con trai qua đời sẽ trở nên điên loạn mà trở thành bệnh nhân tâm thần.

Nhưng mà cũng may, hiện tại bọn họ đã tới.

Samoyed là đại hình khuyển, cho dù chỉ mới ba tháng tuổi cũng đã có cân nặng nhất định.

Huống gì chủ nhân trước của nó cũng chăm sóc nó rất tốt, móng vuốt đều là thịt, vừa mập vừa có bộ lông xù xù nhìn rất đáng yêu.

Khoảng thời gian trước Khương Văn không muốn ăn cơm, làm cho bác sĩ tư nhân phải đến tận nhà nhóc giúp nhóc truyền dịch mới miễn cưỡng sống đến bây giờ, gần đây tình hình mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, chính mình có thể ăn vài món.

Cơ thể nhóc quá gầy, cánh tay cũng phảng phất như bộ xương bọc da bên ngoài, ôm chú cún con lâu như vậy đã vô cùng cố hết sức.

An An tựa hồ cũng nhận ra chủ nhân sắp ôm không nổi nó nữa, liên ngoan ngoãn tự mình nhảy xuống, đứng trên mặt đất lon ton chạy vài vòng quanh chủ nhân.

Tầm mắt của Khương Văn vẫn luôn dừng trên người chó con, xem có hơi quáng mắt.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Khương Kỳ bưng một mâm trái cây đã cắt gọt đi đến.

Vốn là một căn phòng âm u trống trải, giống như một nơi ẩm ướt thích hợp cho nấm sinh sống, mang theo mùi mốc meo cũ nát, cứ như thể ngay cả Văn Văn cũng sẽ cùng nhau hơi theo nó.

Nhưng hiện tại rèm cửa sổ đã bị kéo ra một nửa, Văn Văn đứng ở đó, chú chó con hôm nay mới được đưa về sau khi cửa mở liền ngồi xuống cạnh chân Văn Văn, phun phun đầu lưỡi giả bộ vô tội bộ dáng.

An An thực thông minh, biết trong nhà hiện tại ai mới là chủ nhà, kiềm chế thiên tính của mình, làm bộ làm tịch cho chính nó thoạt nhìn có vẻ ngoan một chút.

Có lẽ là bởi vì số lần nhìn thấy con trai co người trong bóng tối quá nhiều, hiện tại cảnh tượng trước mặt tuy không có quá nhiều thay đổi nhưng lại mang theo một loại sinh khí hoạt bát không thể miêu tả, làm mũi Khương kỳ đột nhiên có chút chua chua.