Chương 12

Đi một đoạn, chú chó có vẻ hơi mệt, bước đi chậm lại rõ rệt.

Cuối cùng, nó ngồi phịch xuống đôi giày của Văn Văn, mệt đến nỗi thè lưỡi ra.

Trên đường về, Khương Kỳ định tiện thể mua ít rau, vì chợ khá bẩn nên bà bảo Văn Văn và chú chó chờ ở bên đường, chỉ có vài bước chân thôi.

Dưới gốc cây lớn, Văn Văn ôm chú chó vào lòng, nhẹ nhàng nắn bóp bàn chân mềm mại của nó.

Độ nhẹ tay khiến An An cảm thấy ngứa, nó nghiêm mặt rút chân lại.

Tại cửa một cửa hàng thịt ở chợ, chủ cửa hàng thành thạo cầm thanh mài dao, mài lưỡi dao chuẩn bị cho khách hàng, trên mặt hiện rõ nụ cười rất thân thiện.

“Mua chút xương sườn nấu canh à? Được, không vấn đề gì.”

Âm thanh này truyền vào tai Văn Văn, khiến dây thần kinh cậu căng thẳng ngay lập tức, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm tóc.

Đôi mắt đen trắng rõ rệt dần dần nhuốm màu máu, cơ thể không kìm được mà run rẩy.

Khi An An vừa dùng chân đè lên tay cậu thì thấy cảnh này, bị dọa đến mức mắt tròn xoe, vội vàng cho chân trở lại trong lòng bàn tay cậu.

“Gâu gâu gâu!!!”

An An nhận ra chủ nhỏ có gì đó khác lạ, tai nó lập tức dựng lên cảnh giác, rồi dùng chân nhỏ cào cào vào lòng bàn tay của chủ.

Lực yếu ớt từ chú chó khiến Văn Văn tỉnh táo lại đôi chút, cậu ôm lấy cơ thể mềm mại của An An vào lòng, miệng lẩm bẩm:

"Không, không cần..."

An An nằm lên vai cậu chủ, dùng đầu cọ cọ vào mặt cậu, kêu "a ú a ú" liên tục.

Tiếng kêu khàn khàn đầy lo lắng của chú chó nhỏ cuối cùng cũng kéo Khương Văn trở về thực tại khỏi những ký ức đau đớn.

Mái tóc đen ở bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi, mềm mại rủ xuống trán.

Khương Văn hít thở sâu từng hơi, An An căng thẳng ôm chặt cánh tay cậu chủ bằng đôi chân nhỏ, đôi mắt trong veo tràn đầy lo lắng đầy tính người.

Có chuyện gì vậy? Không lẽ mình làm cậu ấy giận sao?

Khương Kỳ, người luôn dõi theo từ phía xa, nhìn thấy cảnh tượng này, không kịp cầm lấy đống rau vừa cân xong, vội vã chạy tới ôm chặt Văn Văn vào lòng.

"Văn Văn, đừng nghĩ về những chuyện đó nữa, mọi thứ đã qua rồi. Bây giờ con đang sống rất tốt và an toàn, sẽ không ai làm hại con nữa đâu."

"Văn Văn, mẹ ở đây mà, mẹ luôn ở bên con."

Vòng tay ấm áp của mẹ mang lại cho Văn Văn cảm giác an toàn, bên cạnh đó, An An - chú chó nhỏ giống Samoyed - không chịu thua, liên tục cọ cọ vào người cậu chủ.

"Gâu gâu gâu."

"Gâu gâu!"

An An cuối cùng cũng nhớ đến nhiệm vụ của mình, gấp gáp muốn thực hiện, đôi chân không ngừng cào cào đầy kiên trì.

Những lời Khương Kỳ nói khiến An An hiểu rằng sự việc này không liên quan đến mình, nhưng nó vẫn ước gì lỗi lầm là do nó khiến chủ nhân giận dữ.

Tiếng sủa trong trẻo của chú chó bên tai, cùng với sự an ủi kiên nhẫn và dịu dàng của mẹ, khiến Văn Văn dần bình tĩnh lại, cơ bắp không còn run rẩy nữa.

"Mẹ, chúng ta về nhà thôi."

Giọng nói khàn khàn vang lên, dường như mỗi từ cậu nói ra đều phải dùng hết sức lực.

"Được, được, chúng ta về nhà, về nhà ngay bây giờ."

Khương Kỳ vội vàng đồng ý. Khi về đến nhà, Văn Văn bước vào phòng và đóng cửa lại, thậm chí chú chó nhỏ lạch bạch đi theo sau cũng bị cậu bỏ lại ngoài cửa.

An An không chịu từ bỏ, dùng chân cào cào cửa vài cái, nhưng chưa kịp kêu đã bị Khương Kỳ bế lên, nhẹ nhàng xoa đầu nó để trấn an:

"Ngoan nào, bây giờ đừng quấy rầy, được không? Có lẽ cậu chủ không muốn bị làm phiền."