Chương 9

Vừa dừng xe, quản gia đã chạy ra đón.

“Thiếu gia, boss đang đợi cậu và cô Thư ở trong vườn.”

“Được.”

Đi theo Thẩm Lâm Thiên, bước chân của Thư Cẩn bắt đầu có chút không yên.

Ở bên cạnh tòa nhà có một cái đình nhỏ.

Thư Cẩn ngẩng đầu nhìn.

Một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đó, ung dung thưởng trà.

Người phụ nữ kia đeo găng tay trắng cầm tách trà với phong thái vô cùng thanh lịch, khiến Thư Cẩn - một người học thiết kế - không thể không nhìn thêm vài lần.

Gương mặt nghiêng của người phụ nữ khiến Thư Cẩn cảm thấy có chút quen thuộc.

“Đến rồi à.” Người phụ nữ đặt tách trà xuống.

“Dì nhỏ.” Thẩm Lâm Thiên kính cẩn gọi, sau đó hướng về Thẩm Nhất Lan nói: “Cô ấy là Thư Cẩn.”

Thẩm Nhất Lan hơi ngẩng đầu lên nhìn lên, còn Thư Cẩn cúi đầu xuống nhìn. Khi từ "dì nhỏ" còn chưa kịp thốt ra, ánh mắt đối diện đã khiến Thư Cẩn sững sờ.

Cô...

Cô là Thẩm Nhất Lan?! Dì nhỏ của Thẩm Lâm Thiên?!

“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi nhỉ.” Thẩm Nhất Lan mỉm cười với cô ấy.

“Dì... dì nhỏ.” Thư Cẩn lúng túng gọi một tiếng, trong đầu cô ấy chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi: Tại sao dì nhỏ của Thẩm Lâm Thiên lại là người chị mà mình đã gặp trong phòng vệ sinh ở khách sạn Gatte hôm đó?

“Hai người đã gặp nhau rồi?” Thẩm Lâm Thiên tò mò hỏi.

“Ở đâu vậy?”

Đối diện với Thẩm Lâm Thiên, hình như thái độ của Thẩm Nhất Lan lạnh nhạt hơn hẳn. Cô nói: “Ngày dì về nước, thời gian đã quá muộn nên dì đã ở lại khách sạn Gatte một đêm.”

“Hôm đó dì gặp Thư Cẩn, nhưng có vẻ cô ấy không vui lắm. Bây giờ thì sao?” Thẩm Nhất Lan mỉm cười hỏi Thư Cẩn.

Thư Cẩn ngây ngô gật đầu: “... Đã đỡ hơn rồi.”

“Kẹo có ngon không?”

Thư Cẩn vô thức đáp: “Ngon ạ.”

Nói xong, cô ấy mới nhận ra mình có hơi ngẩn ngơ, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thì lại thấy khuôn mặt tinh tế của Thẩm Nhất Lan - một khuôn mặt mang đầy đủ khí chất của một "nữ tổng tài thông minh", lại thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ.

Không phải là đang chế giễu cô ấy.

Không hiểu sao, cảm xúc trong lòng cô ấy lập tức dịu đi rất nhiều.

Còn Thẩm Lâm Thiên đứng bên cạnh thì càng thêm mơ hồ.

Theo lý mà nói, nếu dì nhỏ muốn hắn chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại, thì dù không đến mức vung tấm séc vào mặt bạn gái hiện tại của hắn - Thư Cẩn - để nói rằng cô ấy không xứng bước vào cửa nhà họ Thẩm, thì cũng không nên mỉm cười như vậy được chứ?

Thẩm Lâm Thiên: ... Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Công việc không có vấn đề gì sao?”

“... Gì cơ?” Thẩm Lâm Thiên không phản ứng kịp.

Thẩm Nhất Lan nhíu mày, “Dì đang hỏi cháu đầy công ty không có vấn đề gì sao?” Sao còn đứng đây làm gì?

Lúc này, Thẩm Lâm Thiên mới hiểu ý của dì nhỏ, nhưng hắn vẫn thấy hoang mang trong lòng, tại sao lại có cảm giác như Thư Cẩn mới là cháu gái của dì nhỏ?

Thẩm Lâm Thiên cười cười: “Dì nhỏ, khó khắn lắm dì mới trở về, cháu muốn ăn cơm cùng dì rồi mới đi làm việc.”

“Cháu muốn ăn cơm với dì lúc nào cũng được mà.”

Thẩm Lâm Thiên: ...

Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Lâm Thiên reo lên.

Hắn lấy điện thoại ra, khi thấy tên người gọi, Thẩm Lâm Thiên hơi nhíu mày.

Hắn không bắt máy ngay mà trước tiên mỉm cười nói với Thẩm Nhất Lan: “Vậy được, dì nhỏ, cháu đi làm việc trước, chiều nay cháu sẽ đến đón Thư Cẩn.”

Thẩm Nhất Lan gật đầu.

Sau đó, Thẩm Lâm Thiên bước nhanh ra khỏi đình, vừa nhận điện thoại vừa vội vã rời khỏi tầm mắt của họ.

Thư Cẩn cúi đầu.

Vừa rồi... Cô ấy nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại của hắn.

Người gọi điện cho Thẩm Lâm Thiên là Giang Lâm Nguyệt.

Nhưng đáng chết là Thẩm Lâm Thiên lại thực sự bỏ mặc cô ấy một mình ở đây đối phó với Thẩm Nhất Lan.

“Ngồi đi.” Thẩm Nhất Lan nhẹ giọng nói.

Thư Cẩn ngoan ngoãn đáp: “Vâng, dì nhỏ.”

Thẩm Nhất Lan lấy từ bên cạnh ra một chiếc túi, lấy vài viên kẹo dừa từ bên trong ra rồi đẩy đến trước mặt Thư Cẩn.