Hơn nữa, trong lời nói của cô có vài điểm đáng ngờ.
Chọn một bộ lễ phục mà lại cần có nhà thiết kế đi cùng? Đây đâu phải là may đo riêng.
Hơn nữa, Thư Cẩn cũng đâu phải là nhà thiết kế thời trang...
Rõ ràng, Thẩm Nhất Lan có ý đồ khác!
Chỉ nghĩ đến cảm giác mùi hoa bách hợp bao quanh mình hôm qua, Thư Cẩn đã cảm thấy toàn thân nóng lên.
"Thư Thư! Thư Thư!"
Tiếng gọi của đồng nghiệp kéo Thư Cẩn về hiện thực, cô ấy ừ một tiếng: "Gì vậy?"
"Khi nào cậu đến văn phòng của trưởng nhóm, nhớ đưa giúp mình cái này cho anh ấy nhé." Đồng nghiệp đưa cho cô một tập tài liệu.
Thư Cẩn đáp: "Được thôi. Mình cũng định qua đó để đưa đồ."
Cô ấy cầm lấy tài liệu, đứng dậy và đi về phía văn phòng của trưởng nhóm.
Nhưng tâm trí vẫn còn hơi mơ màng...
Đi cùng Thẩm Nhất Lan để chọn lễ phục, có nên đi không nhỉ?
…
Vừa bước ra khỏi văn phòng, Thư Cẩn đã nghe thấy tiếng ồn ào phía sau.
"Đó là đồng nghiệp mới đến à? Nhìn dễ thương quá!"
Thư Cẩn quay lại nhìn, thấy phía sau trưởng nhóm B là một cô gái lạ. Nhìn cô ta còn rất trẻ, với khuôn mặt lai búp bê, đôi mắt to tròn sáng rực, rất dễ thương.
Đặc biệt là hai má lúm đồng tiền khi cô ta cười, thật sự nổi bật.
Đó chẳng phải là Giang Lâm Nguyệt sao?
Thư Cẩn quay đầu bước đi ngay.
Rõ ràng là không muốn chạm mặt với cô ta.
"Thư Cẩn!" Trưởng nhóm B đột nhiên gọi.
Thư Cẩn: ...
Cô ấy quay đầu lại, mỉm cười: "Chị R."
"Sao thấy chị lại quay đầu bước đi thế?"
Lúc mới vào công ty, Thư Cẩn cũng đã làm việc ở nhóm B và có mối quan hệ rất tốt với chị R.
Thư Cẩn bất đắc dĩ giơ lên tập tài liệu trong tay lên.
"Em đang vội đi giao đồ cho anh Trương đây."
"Em định đi văn phòng à? Đưa đồ cho chị, chị giúp em mang qua, chị đang vội đi họp. Không có thời gian, em giúp chị dẫn người mới đến văn phòng nhóm B một chuyến nhé."
Thư Cẩn liếc nhìn Giang Lâm Nguyệt phía sau chị ấy, rồi gật đầu nói: "…Được thôi."
"Bàn làm việc của Giang Lâm Nguyệt đã được sắp xếp xong, chỉ cần đưa người đến đó là được. Cảm ơn em trước nhé~" Chị R vẫy tay chào cô ấy, rồi rời đi.
Chỉ còn lại hai người phụ nữ nhìn nhau.
Giang Lâm Nguyệt nhìn Thư Cẩn, nở nụ cười ngoan ngoãn.
"Chào cô Thư."
Thư Cẩn cao hơn cô ta một chút, cô ấy liếc nhìn Giang Lâm Nguyệt một cái rồi nói: "Đi thôi."
Trong suốt quãng đường, cả hai không nói thêm gì.
Ngược lại, các đồng nghiệp trong công ty khi thấy hai người đi cùng nhau thì có vẻ ngạc nhiên, thậm chí có người còn thì thầm: "Bộ phận thiết kế có thêm một mỹ nhân nữa à?!"
"Trông dễ thương đấy chứ!"
"Nhưng tôi vẫn thích Thư Cẩn hơn, cô ấy là nữ thần của tôi, tôi sẽ ngưỡng mộ vẻ đẹp ấy cả đời.”
"Haha, vậy cậu theo đuổi cô ấy đi!"
"…"
Giang Lâm Nguyệt có đôi tai thính, khi nghe được những lời đó, thì cô ta lập tức đến gần Thư Cẩn nhỏ giọng mỉa mai: "Xem ra cô Thư được đánh giá cao trong công ty đấy nhỉ."
Thư Cẩn không nói gì.
"Nếu không đến đây thì tôi không biết, cô Thư còn là nữ thần của người khác nữa. Đúng là nhân duyên tốt quá nhỉ~"
Giang Lâm Nguyệt cười rất tươi, nhưng lời nói lại tràn đầy sự độc ác: "Có phải vì Lâm Thiên biết điều đó nên mới không cần cô nữa không?"
"Sao không nói gì vậy? Tôi còn nghĩ rằng khi thấy tôi, cô Thư sẽ có nhiều điều muốn nói với tôi chứ."
Đi được một lúc, Thư Cẩn đột nhiên dừng bước.
Giang Lâm Nguyệt không kịp phản ứng, suýt nữa thì va vào cô ấy, sau đó cô ta tức giận nói: "Cô đột ngột dừng lại làm gì!"
"Đến văn phòng rồi." Thư Cẩn quay lại, bình tĩnh nhìn cô ta.
Giang Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là đã đến văn phòng nhóm B.
Thư Cẩn nói: "Thẩm Lâm Thiên có biết về cái miệng của cô không?"
Giang Lâm Nguyệt: ...
Thư Cẩn quay người, đối mặt với cô ta rồi nhẹ nhàng nói vào tai Giang Lâm Nguyệt: “Với kiểu Alpha như Thẩm Lâm Thiên, nếu cô muốn thì cứ lấy đi. Đừng tưởng ai cũng coi hắn là báu vật."