Chương 15

"Biết rồi." Thời gian cô trở thành Alpha chưa lâu, nên việc kiểm soát pheromone còn chưa thuần thục lắm. Bình thường cô vẫn nhớ uống thuốc ức chế, nhưng hôm nay hình như quên mất thì phải.

Nói xong, Thẩm Nhất Lan đột nhiên nhận ra điều gì đó, liếc nhìn về phía Thư Cẩn.

Thư Cẩn bối rối: "?"

Thẩm Nhất Lan: "..."

Hình như cô đã hiểu tại sao cả buổi chiều Thư Cẩn lại chạy vào nhà vệ sinh liên tục rồi.

Thẩm Nhất Lan khẽ ho một tiếng: "Hai đứa về đi."

...

Sau khi tiễn hai người, Thẩm Nhất Lan trở lại phòng khách.

Quản gia đi bên cạnh cô hỏi: "Thưa cô, hôm nay cô quên uống thuốc ức chế rồi phải không?"

Thẩm Nhất Lan xoa thái dương rồi gật đầu: "Ừ, quên mất. Lẽ ra anh nên nhắc nhở tôi sớm hơn."

Quản gia cười bất lực: "Cô quên rằng tôi là một Beta hả."

Beta thì không cảm nhận được bất kỳ mùi pheromone nào của A và O.

Thẩm Nhất Lan: "..."

"Hôm nay chắc hẳn cô quá phấn khích nên quên mất." Quản gia đột nhiên nói đùa.

"Phấn khích?"

"Lúc ở trong vườn, cô đã cười với cô Thư rất nhiều lần." Quản gia kể ra.

"Sáng nay, trước khi cô Thư đến, cô cũng thường nhìn ra cổng biệt thự."

Thẩm Nhất Lan khựng lại rồi chạm vào khóe miệng mình.

"Thật sao?"

Thực ra, cô khá giống với "Thẩm Nhất Lan trước đây", bình thường vẫn luôn là một người nghiêm túc và cuồng công việc.

Hôm nay cô đã cười nhiều đến vậy sao? Đến chính cô cũng không nhận ra.

"Thưa cô, đã lâu rồi cô mới thích một người như thế này." Quản gia nói nhỏ. Anh đã theo cô chủ hai năm, chưa bao giờ thấy cô chủ cười với ai như vậy.

Thẩm Nhất Lan khẽ gật đầu: "Cô gái đó có duyên với tôi."

Từ ngoài đời cho đến trong sách, cô không ngờ sẽ gặp được Thư Cẩn thật, nên không tránh khỏi sự kích động.

"Thật đáng tiếc..." Quản gia thở dài.

Thẩm Nhất Lan: "Tiếc gì? Jason, cô ấy là bạn gái của Lâm Thiên."

Quản gia nở nụ cười tôi hiểu mà: "Vì thế nên tôi mới nói thật đáng tiếc."

Thẩm Nhất Lan: "..."

Không, về mặt tình cảm, cô và nguyên chủ có chung quan điểm, tôn thờ cuộc sống độc thân, yêu đương chỉ khiến mọi chuyện trở nên phiền phức thêm.

Nhưng cô vẫn phải thừa nhận, Thư Cẩn thật sự rất xinh đẹp.

"Thứ sáu tôi sẽ đến khách sạn dự tiệc của EA Design, chuẩn bị cho tôi một bộ lễ phục." Thẩm Nhất Lan nghiêm túc nói.

"Vâng."

Đột nhiên, Thẩm Nhất Lan dừng bước.

Cô nhớ trong cốt truyện gốc có một cảnh diễn ra tại buổi tiệc của công ty, nhưng đó không phải là tiệc chào đón cô. Giang Lâm Nguyệt được Thẩm Lâm Thiên đích thân chọn một bộ lễ phục cho và đêm đó, cô ta nổi bật nhất giữa đám đông.

Còn một người nào đó thì chỉ mặc một chiếc váy bình thường.

Cuối cùng, Giang Lâm Nguyệt còn cười nhạo cô ấy.

Nhưng nghĩ lại, chỉ là một chiếc váy thôi mà.

Thẩm Nhất Lan lập tức quay lại và nói với quản gia: "Chuẩn bị hai bộ nhé, gửi một bộ cho cô Thư."

Quản gia cười càng tươi hơn: "Vâng, thưa cô."

Thẩm Nhất Lan: "..."

"Tuy nhiên, thưa cô, cửa hàng thời trang thường phục vụ cô có lẽ không có size của cô Thư..." Quản gia nói, "Hay cô có thể đích thân đưa cô Thư đi chọn? Như một món quà gặp mặt từ dì dành cho cháu gái."

Quà gặp mặt... cũng hợp lý.

Thẩm Nhất Lan gật đầu đồng ý: "Cũng được."

...

Thư Cẩn không biết nhiều như thế, cô ấy trở về nhà và dắt cún cưng của mình đi dạo. Khi trời tối, cô ấy tắm rửa và nằm nghỉ trên giường.

Thành quả lớn nhất từ chuyến đi đến nhà họ Thẩm lần này chính là kế hoạch Tạo Tinh.

Tạo Tinh...

Cuộc thi thiết kế của EA là con đường Thư Cẩn phải đi, vào làm việc tại EA International là mục tiêu mà cô ấy đặt ra cho bản thân từ khi học thiết kế.

Nhưng khi mọi thứ vẫn chưa sẵn sàng, boss của EA International đã vẽ ra cho cô ấy một tương lai, món quà bất ngờ này đến rất đúng lúc, ít nhất nó đã khiến áp lực của cô ấy tăng lên nhiều.

Thậm chí, chuyện bị Thẩm Lâm Thiên lừa dối cũng nhạt dần đi trong tâm trí cô ấy.

Nỗi đau của tình yêu tan vỡ, sự giận dữ vì bị phản bội, dường như tất cả đều có thể chuyển hóa thành động lực phấn đấu.